Đau rát nhức buốt ở địa phương tư mật nhất, giống như vĩnh viễn sẽ không dừng lại, mỗi một cái va chạm mãnh liệt là mỗi một lần càng khó chịu đựng hơn, đau đến bất tỉnh, sau đó lại tỉnh lại trong vòng tàn sát bừa bãi mới.
Giọng của La Tình Uyển đã hoàn toàn khàn đặc, mái tóc ướt nhẹp mồ hôi, tên đàn ông đang mạnh mẽ chạy nước rút không có chút dấu hiệu dừng lại nào, vừa chạy nước rút vừa chăm chú nhìn nét mặt của cô ta, nếu chú ý sẽ thấy ở góc phòng có một cái chấm đỏ nhỏ lóe lóe, nó đang ghi lại tất cả những hình ảnh dâm uế phóng đãng, Trình Dĩ Sênh đầm đìa mồ hôi thỏa mãn cúi đầu hôn cần cổ của cô ta, giọng khàn khàn nói: Thật sự là nhìn không ra, cô vẫn chưa bị đàn ông yêu qua, tôi lại may mắn có được chính là lần đầu tiên của cô, ha. . . . . .
Thần kinh của La Tình Uyển đã sụp đổ, nước mắt chảy dài xuống, cô ta đau đến chết lặng, cả người run rẩy không ngừng.
Trình Dĩ Sênh hung hăng đụng vào bên trong mềm mại đầm đìa của cô ta, trong mắt lóe lên sự hung ác, giơ tay lấy cái áo sơ mi trong miệng cô ta ra, cho cô ta cơ hội nói chuyện, vỗ vỗ mặt cô ta: Nói cho tôi biết, hiện tại cô có cảm thụ gì, hả? Tình Uyển. . . . . . Hương vị của cô thật sự rất tốt, ngon hơn nhiều so với con tiện nhân Nam Cung Dạ Hi kia, sao tôi lại không sớm phát hiện cô có thể khiến cho đàn ông mất hồn đến thế này. . . . . .
Khụ khụ. . . . . . La Tình Uyển ho khan dữ dội, trên khuôn mặt xinh đẹp mà tái nhợt tràn đầy nước mắt, mái tóc ướt nhẹp mồ hôi, cô ta nghiêng đầu liều mạng hô hấp, khàn giọng nói: Trình Dĩ Sênh. . . . . . Tên cầm thú này. . . . . .
Ha ha. . . . . . Trình Dĩ Sênh chống đối xỏ xuyên đi vào một cái sâu hơn, nhìn cô ta đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng run rẩy không ngớt, hôn lên gò má xinh đẹp của cô ta, khàn giọng nói: Cô lại còn cảm thấy tôi là cầm thú. . . . . . Ngay cả Thiên Tuyết của tôi cũng biết tôi không bằng cầm thú, xem ra, cô thật sự còn chưa nếm được cái gọi là chân chính ác độc của tôi. . . . . . , chúng ta tiếp tục, kêu lớn tiếng một chút, như vậy mới hứng thú!
La Tình Uyển cũng không hiểu anh ta có ý gì, nhưng đến khi anh ta lần nữa dùng lực đa͙σ cùng góc độ ác hơn đụng chạm vào, cô ta mới khắc chế không được mà thét chói tai, cả phòng là bầu không khí dâm mỹ, cái chấm đỏ nhỏ trong góc đó vẫn đang dồn dập lóe lóe, trong màn hình là hai thân thể nam nữ trần trụi đang điên cuồng giao hoan, gương mặt tuấn tú của tên đàn ông đỏ lên, thỏa mãn mà lỗ mãng, vóc người hoàn mỹ khêu gợi của cô gái đủ khiến cho người ta phun máu . . . . . .
Đây đúng là địa ngục của cô ta. . . . . .
Ngay nháy mắt bất tỉnh, trong lòng của La Tình Uyển tràn ngập sự chua xót, có cảm giác mình đã hoàn toàn rơi vào ‘vạn kiếp bất phục’. . . . . .
*****
Trong quán trà thanh nhàn, Dụ Thiên Tuyết đẩy cửa ra, chăm chú nhìn quanh bốn phía.
Hoan nghênh quý khách, xin hỏi ŧıểυ thư có đặt bàn không? Cô gái mặc sườn xám ở cửa dịu dàng cười hỏi.
Tôi tìm một vị tiên sinh, hơn 50 tuổi, ông ấy. . . . . . Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng hình dung, nhưng vẫn không có cách nào miêu tả —— chẳng lẽ lại nói, đó là một ông già xấu xa cứng nhắc, thoạt nhìn rất dọa người?
A, cô nói Nam Cung Tiên Sinh đúng không?! Cô gái cười cười, đưa tay nói: Ông ấy đã ở trên lầu chờ cô, mời theo tôi. . . . . . Cô đi bộ hơi bất tiện sao? Có muốn tôi đỡ một chút hay không?
Dụ Thiên Tuyết không chống có gậy mà là cà nhắc đi từng bước, mặc dù chậm, nhưng ít nhất chính mình có thể đi, cộng thêm khí chất thanh lệ thoát tục của bản thân, thoạt nhìn đáng thương động lòng người, khiến người khác sinh lòng thương tiếc.
Một mạch đi lên trên lầu, quả nhiên đã nhìn thấy ông lão xấu xa đó, tay chống gậy, vẻ mặt cứng nhắc.
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, trực tiếp chầm chậm đi qua, mở miệng hỏi: Nam Cung tiên sinh, tôi đã tới, ông có thể nói cho tôi biết ŧıểυ Ảnh ở nơi nào sao?
Nàng dịu dàng đứng thẳng người, trong quán trà tĩnh lặng, một cô gái xinh đẹp dường như đi tới từ một đám mây, mảnh khảnh dịu dàng, Nam Cung Ngạo chợt thấy hoảng hốt, giơ tay lên ý bảo cô ngồi xuống: Cô ngồi cùng tôi một lát, chúng ta nói chuyện.
Dụ Thiên Tuyết không rõ ông ta lại muốn giở trò gì, không thể làm gì khác hơn là lễ phép ngồi xuống, còn giúp ông ta châm thêm trà ngon, làm hết sức bổn phận của bậc con cháu.
Kể từ khi biết cô cho tới nay cũng chưa từng nghiêm túc ngồi nói chuyện cùng với cô, Dụ ŧıểυ thư, cha mẹ cô làm gì? Bây giờ trong nhà còn thân nhân nào không? Vẻ mặt của Nam Cung Ngạo lạnh lùng, cũng rất nghiêm túc hỏi
Tay bưng bình trà của Dụ Thiên Tuyết run lên một cái, trong lòng bỗng có chút chua xót, cô và Nam Cung Kình Hiên biết nhau lâu như vậy, con trai cũng đã năm tuổi, bây giờ ông nội của đứa nhỏ mới mở miệng hỏi cô, cha mẹ cô làm gì, còn thân nhân nào hay không.
Nhẫn nhịn hơi nước trong mắt xuống, ánh mắt trong trẻo nhìn ông ta, nhẹ giọng trả lời: Ba mẹ tôi sinh ra ở một thị trấn nhỏ, cũng thuộc dòng dõi có học thức, tôi không phải là con gái một, còn có một đứa em gái, năm ŧıểυ Nhu mười hai tuổi, vì tai nạn xe cộ ngoài ý muốn nên bọn họ đã qua