Cho dù gặp La Tình Uyển cô cũng không thể nói gì cả, hôn ước của bọn họ vẫn còn đó, dù Nam Cung Kình Hiên thủy chung yêu cô yêu hơn cả tính mạng, nhưng tầng quan hệ kia giữa anh và La Tình Uyển lại không có biện pháp nào thay đổi, cô đứng ở trước mặt La Tình Uyển, vĩnh viễn cũng là mờ ám.
Trốn tránh hiện thực là có tội, mẹ. ŧıểυ Ảnh ngoan ngoãn đi ở phía sau cô, vẫn không quên thêm dầu thêm mỡ.
Mẹ không có trốn tránh hiện thực, mẹ vẫn luôn rất hiểu rõ chú, chẳng qua mẹ tin tưởng có vài thứ không đuổi theo thì sẽ không lấy được, tựa như ŧıểυ Ảnh phát triển trò chơi vậy, sẽ vì cực khổ mà vứt bỏ sao?
Mẹ không cần nói sang chuyện khác nha, phát triển trò chơi cùng chuyện kết hôn không giống nhau! Con nghe bạn nói, phải có thứ tự trước và sau!
ŧıểυ Ảnh! Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng quát, xấu hổ hoảng hốt tới cực điểm.
A….. ŧıểυ Ảnh chăm chú nhìn nơi xa kia, ánh mắt từ từ thay đổi, cau mày nói: Chú bại hoại!
Dụ Thiên Tuyết căng thẳng trong lòng, cũng nhìn sang phương hướng kia.
Nơi xa đó, chiếc Lamborghini màu lam đậm chạy tới, La Tình Uyển cười yếu ớt đi tới mở cửa xe, lại mở không được, cau mày có chút đáng thương nhìn chằm chằm người đàn ông trong xe, Nam Cung Kình Hiên hờ hững bước ra khỏi xe, đi qua bên kia cúi người mở cửa thay cô ta, La Tình Uyển cởi áo khoác của anh ra bỏ vào trong khuỷu tay anh, nhẹ nhàng cười ôm lấy thắt lưng của anh, đùa bỡn thẹn thùng một hồi không chịu lên xe.
Nam Cung Kình Hiên nhíu mày rất sâu, muốn đẩy cánh tay đang dây dưa ngang hông của mình ra.
Lên xe nhanh lên, tôi không có thời gian lãng phí với em. Anh lạnh lùng nói.
Cho em một phút, em làm ấm người một tý. La Tình Uyển nhẹ giọng nói, cười yếu ớt, đôi mắt trong suốt nhìn anh: Xong ngay đây, soái ca, nhẫn nại chút mà.
Trong khi cô ta nói chuyện dịu dàng, Nam Cung Kình Hiên nhẫn nhịn chịu đựng sự thân mật giữa ban ngày ban mặt của cô ta, tay nắm cửa xe càng ngày càng gấp, rốt cuộc, lần nữa không nhịn được, đôi mắt đã vô cùng lạnh lùng: Em đủ chưa?
Đủ rồi. La Tình Uyển lại ôm ann thật chặt một cái, buông anh ra, chà xát hai tay của mình, nhón chân hôn lên cái cằm của anh, cười ngọt ngào, ngồi vào trong xe.
Ngón tay thon dài của Nam Cung Kình Hiên chạm vào chỗ bị hôn, đột nhiên, cảm thấy mình quả thật đã lãng phí thời gian hao tổn cùng cô ta, thật sự muốn giải phẫu một mặt chân thật của người phụ nữ này phơi bày cho mọi người nhìn, bức ép đến cô ta biết khó mà lui, cũng sẽ không như hiện tại, khó chơi như thế này.
Một tiếng Sầm! , cửa xe đóng lại, ánh mắt Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng rời khỏi người cô ta, đột nhiên dừng lại ở một điểm nào đó.
Ở xa xa, một cô gái xinh đẹp động lòng người dắt tay một đứa bé trai xinh đẹp đến mức tận cùng, đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Đến khi Nam Cung Kình Hiên nhìn rõ bóng dáng quen thuộc đó, đáy lòng anh chấn động!
Anh thấy được Dụ Thiên