Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên khẽ nheo lại một cách nguy hiểm, bước qua, nắm lấy cằm của cô ta, cẩn thận quan sát mặt cô ta một chút, cười lạnh.
Không nên quá thông minh, tôi không thích phụ nữ quá thông minh, đần một chút mới tốt. Trong tiếng nói có sự u ám nhàn nhạt.
La Tình Uyển nhìn chằm chằm vào hai mắt của anh, nhẹ giọng nói: Vậy anh có thể nói cho em biết anh tìm cô ta làm gì cái hay không?
Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên băng lãnh, lạnh giọng nói: Ông cụ hi vọng nhận cháu nội về nhà, em có hiểu hay không?
La Tình Uyển giật mình.
Nam Cung Kình Hiên thoáng nở nụ cười: Tôi đã sớm biết em rất thông minh, chuyện đứa nhỏ tôi chưa nói, hẳn là không có ai trong nhà Nam Cung tiết lộ với em, thế nhưng bản thân em cũng đã biết rất rõ, quả nhiên, tôi đã đánh giá thấp em.
La Tình Uyển lắc đầu, biện giải cho mình: Em có rất nhiều đường dây có thể biết tin này, huống chi, lần trước đứa bé kia tới nhà Nam Cung em cũng đã gặp qua, là Dạ Hi nói cho em biết.
Nam Cung Kình Hiên không có hứng thú nghe những điều này, cũng không muốn giải thích gì thêm cùng cô ta.
Nhưng La Tình Uyển không chịu nổi loại trầm mặc này, trong lòng cô ta có phần rối loạn, rõ ràng Nam Cung Kình Hiên đã nói đối với Dụ Thiên Tuyết anh rất thất vọng, anh không cần người phụ nữ đã lên giường cùng đàn ông khác, hẳn là anh sẽ không quay lại với Dụ Thiên Tuyết! Thế nhưng hôm nay nhìn thấy bọn họ ăn cơm, gương mặt anh tươi cười, quả thật bọn họ chung đụng vô cùng hài hòa, giống như là người một nhà vậy, ở xa xa La Tình Uyển nhìn qua cửa sổ xe, trái tim như bị kim châm nhói đau, rất đau rất đau. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dđ lequydon
Nhẹ nhàng đi tới, từ sau lưng nhốt chặt thắt lưng tinh tráng to lớn của anh, La Tình Uyển dán sát cả thân thể mềm mại của mình vào lưng anh, trong đôi mắt xinh đẹp có chút buồn tủi.
Anh giải thích một chút với em không được sao? Em chỉ muốn biết vì cái gì mà các người lại ăn cơm cùng nhau, anh đã nói qua, anh sẽ không quay lại với Dụ Thiên Tuyết. Có chút bất lực, La Tình Uyển khàn giọng hỏi.
Tôi không phải muốn cô ta. Nam Cung Kình Hiên nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương ở bên hông, kéo cô ta qua bên cạnh mình: Tôi muốn chính là đứa nhỏ, thay vì để ông già đốt tiền đi đổi đứa nhỏ về, không bằng khiến người phụ nữ kia cam tâm tình nguyện nhường con cho tôi, cũng vừa khéo, hiện tại cô ta bị tôi lừa xoay mòng mòng, còn tưởng rằng tôi không quan tâm cô ta bất trung —— em cũng biết, Dụ Thiên Tuyết chính là hơi bướng bỉnh một chút, nhưng tâm tư của cô ta vẫn rất đơn thuần, còn lâu mới sâu xa được như em.
La Tình Uyển ngờ vực nghe anh nói, cuối cùng lại vẫn không biết có nên tin tưởng anh hay không.
Chẳng qua tôi ngược lại rất tò mò —— Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lần nữa: Em sẽ rộng lượng đến nước này sao? Tôi có con riêng ở bên ngoài, cũng đã năm tuổi, em cũng có thể bao dung?
La Tình Uyển kinh ngạc nhìn anh, thậm chí có chút cảm động, người đàn ông này, rốt cuộc có thể từ góc độ của cô mà suy xét vấn đề.
“Đó là con trai của anh, em không có biện pháp nào, đến cùng thì em đâu thể