Từ trong nhà người khách đi ra ngoài, trên trời mưa phùn giọt giọt tí tách rơi xuống.
Dụ Thiên Tuyết chìa tay đón lấy giọt mưa nhẹ, bỗng nhiên nhớ tới ŧıểυ Ảnh không có mang theo dù đến trường học, nhất thời nóng ruột, vội vã đón xe đến trường cậu bé. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn ddleqquydon
Ai biết thời điểm chạy tới cửa trường học, đã có người đến trước.
Dụ Thiên Tuyết vượt qua một đám người che dù, thấy ŧıểυ Ảnh đeo cái bao lô nhỏ đứng dưới một chiếc dù thật to, nhất thời yên lòng, mà bên cạnh cậu bé là Bùi Vũ Triết, anh mặc một bộ y phục thoải mái ưu nhã mà đẹp mắt.
Mẹ! Xa xa ŧıểυ Ảnh thấy được cô, nhón chân kêu, ra sức vẫy tay.
Dụ Thiên Tuyết vội vàng chạy tới, ngồi xổm người xuống ôm lấy con trai: Bảo bối, có bị mưa ướt không?
Không có, chú Bùi tới đây rất sớm chờ con tan học. ŧıểυ Ảnh chớp chớp đôi mắt to tròn, rất hiểu chuyện giơ tay chụp bả vai ướt nước mưa của Dụ Thiên Tuyết: Mẹ mắc mưa nha, có lạnh hay không?
Dụ Thiên Tuyết nắm lấy bàn tay nhỏ bé hôn một cái, cười đến ngọt ngào: Không lạnh.
Một cái chớp mắt tiếp theo, bóng dáng cao lớn của Bùi Vũ Triết đã bao trùm cô, nắm cả cánh tay của cô kéo cô từ trên mặt đất đứng lên, chậm rãi kéo vào dưới dù, đưa tay phẩy phẩy khuôn mặt ướt nhẹp nước mưa của cô: Sao không cẩn thận như thế? Nóng ruột thì gọi điện thoại cho anh tới đón em là được, sao tự mình chạy tới đây?
“Em chưa kịp gọi cho anh, không phải là gần đây anh đang vội vàng cho giải bình chọn thế giới sao? Khẳng định là rất bận. Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng giải thích, cảm giác ống quần của mình bị kéo.
Mẹ, tin tức tốt nha! Chú Bùi được bình luận là ‘Nghệ sĩ dương cầm có phong cách đặc biệt trẻ nhất thế giới’, có phải hay không chú nha? Nghe nói rất lợi hại, siêu cấp lợi hại! ŧıểυ Ảnh ngửa đầu chứng thực.
Bùi Vũ Triết cười yếu ớt vuốt ve đầu ŧıểυ Ảnh: Cũng không tồi, rất bình thường.
Dụ Thiên Tuyết hơi sửng sốt, dừng một chút mới nói: Vậy chúc mừng anh! Xin lỗi, em biết tin tức quá muộn, chưa kịp chúc mừng anh!
Từ khi nào thì em trở nên khách sáo với anh như vậy rồi, hả? Bùi Vũ Triết cười yếu ớt siết chặt cằm của cô: Không phải em nói là đối với Piano em không có hứng thú, cảm thấy không có Piano anh là kẻ điên, có Piano là thiên tài sao?
Nhưng cô giáo của tụi cháu nói, thiên tài và kẻ điên chỉ cách một ranh giới, chú là chứng minh tốt nhất! ŧıểυ Ảnh to giọng nói.
Dụ Thiên Tuyết bị chọc cười, tâm tình khá tốt, nhẹ nhàng nói: Vậy chúng ta tìm một chỗ ăn mừng cùng anh!
Bùi Vũ Triết cúi người bồng ŧıểυ Ảnh, chăm chú nhìn Dụ Thiên Tuyết, cười yếu ớt nói: Em có để ý đi dự tiệc chúc mừng với anh không? Anh vừa từ bên đó trốn đi qua đây, đoán chừng điện thoại di động cũng sắp bị gọi bể, trước khi người đại diện biết anh đến nơi này, có thể đi cùng anh không?
Dụ Thiên Tuyết suy nghĩ một chút, ban đêm thì cái tên ‘gia hỏa’ Nam Cung Kình Hiên kia hẳn là luôn có chuyện quấn lấy anh, vì vậy gật đầu.
Mưa càng lúc càng lớn, Bùi Vũ Triết thả ŧıểυ Ảnh vào ghế ngồi sau xe rồi mới đến đón Dụ Thiên Tuyết, dùng áo ba-đơ-xuy che kín cô ở bên trong sau đó mới ôm cả người cô đi về hướng xe đang dừng, Dụ Thiên Tuyết hơi lúng túng, khi được bao bọc trong áo khoác ấm áp của anh cảm thụ sự dịu dàng từ trong lẫn ngoài của người đàn ông này, cô hơi rung động, anh là một người đàn ông thật sự rất tốt.
*****
Tiệc rượu rất đông người, những nhân vật nổi tiếng trong các giới của thành phố Z đều tụ tập nơi đây.
Dụ Thiên Tuyết cẩn thận chăm sóc ŧıểυ Ảnh không để cho cậu bé chạy loạn, trong nháy mắt không chú ý, thế nhưng cậu bé lại chạy đến giữa một đám quý phu nhân phô trương đáng yêu, chọc cho mọi người vui vẻ một trận, cô cau mày lo lắng, vốn định đi tới kéo cậu bé trở lại, nhưng Bùi Vũ Triết ngăn cản cô.
Anh sẽ kêu người đi theo bảo vệ thằng bé, không phải lo lắng. Bùi Vũ Triết nhẹ nhàng nói: Ngược lại là em, đừng chỉ cố chăm sóc thằng bé, thứ gì cũng chưa ăn, bên trong có phòng ăn, em muốn qua đó cùng anh ăn chút gì không?
Dụ Thiên Tuyết cảm thấy hơi lúng túng, ánh mắt người ở đây nhìn cô có chút kỳ quái quỷ dị, có lẽ là tin tức lần trước lực ảnh hưởng quá lớn, mọi người đều còn đang kỳ quái, tại sao bọn họ đã hủy bỏ quan hệ hôn nhân nhưng vẫn còn thân mật thế