Nam Cung Dạ Hi giận đến mức muốn tiến lên tranh đấu cùng cô, gầm thét rít gào, lại bị Trình Dĩ Sênh ngăn cản, cô ta vừa tức vừa không nể nang Trình Dĩ Sênh dẫn tới đánh lẫn nhau, Dụ Thiên Tuyết nhìn màn hài kịch này, đối với những thứ bẩn thỉu ghê tởm kia thì làm như mắt điếc tai ngơ.
Vẻ mặt ŧıểυ Ảnh sùng bái nhìn mẹ, đối với người phụ nữ đanh đá chua ngoa nào đó trong lòng cậu bé càng thêm khi dễ đến cực điểm.
Ông cụ, có phải dì này không hoan nghênh ŧıểυ Ảnh hay không? Vậy, hay là ŧıểυ Ảnh đi về thôi….. ŧıểυ Ảnh nghiêng đầu uất ức nhìn Nam Cung Ngạo, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại sáng lên vẻ điềm đạm đáng yêu.
Trong lòng Nam Cung Ngạo đau nhói, vội vàng ôm lấy cậu bé, quát lạnh một tiếng: Hai đứa mày câm miệng lại cho tao!
Đánh đấm lẫn nhau một lúc rốt cuộc Nam Cung Dạ Hi cũng an tĩnh lại, nước mắt chảy đầy mặt, Trình Dĩ Sênh càng nhếch nhác hơn, trên mặt bị bà điên này cào sướt một vết máu, trong mắt chợt lóe lên hận ý, anh ta vẫn còn có việc phải lợi dụng người phụ nữ ngu ngốc này, đợi thời cơ chín mùi anh ta nhất định đá bay cô ta! Còn thiếu một chút xíu nữa thôi, còn kém một chút là anh ta có thể hoàn toàn nắm giữ cổ phần bên phía Đài Bắc, đến lúc đó người phụ nữ thối tha này cứ chờ chết đi!
Tao vất vả lắm mới gọi được ŧıểυ Ảnh tới đây ăn một bữa cơm, hai đứa mày còn gây sự nữa thì cút ra ngoài hết cho tao! Đây là cháu nội của tao, đứa nào còn dám nói nửa câu không phải thì vĩnh viễn đừng mong bước vào cửa nhà Nam Cung!” Giọng của Nam Cung Ngạo hùng hồn chấn động vang vọng cả căn phòng.
ŧıểυ Ảnh nhu thuận ở trong lòng ông ta, trừng mắt hướng về phía Nam Cung Dạ Hi thị uy, quay đầu lại thì là một bộ dáng đáng thương, đưa ra hai bàn tay nhỏ bé cho Nam Cung Ngạo nhìn: Ông, tay dơ rồi…..
Trên bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn dính đầy mực nước.
Ông nội dẫn cháu đi rửa, không cần để ý bọn họ…..” Lửa giận của Nam Cung Ngạo đã bình ổn, bồng ŧıểυ Ảnh từ đầu gối ôm xuống, vô cùng yêu thương dắt bàn tay nhỏ bé, cười híp mắt hướng về phía cửa đi tới.
ŧıểυ Ảnh sải bước đi theo, lúc đi tới cửa thì thấy hai người trước mặt ngây ra như phỗng, nâng cái cằm nhỏ lên vênh váo tự đắc một phen, ván này, mẹ khí thế xông lên, ŧıểυ Ảnh sẽ bộc hậu, toàn thắng, hoan hô!
Ngoài cửa, một bóng dáng thẳng tắp cao lớn chậm rãi đi tới, cảm thụ được không khí nơi này không giống ngày xưa, có hơi cau mày.
Có người lần lượt từ trong phòng sách đi ra, mặt của Nam Cung Dạ Hi đầy nước mắt lộ vẻ khiếp sợ và oán hận, cáu kỉnh gây gổ với Trình Dĩ