Phần sau của chương trình hỏi gì nữa thì Dụ Thiên Tuyết căn bản cũng không có nghe.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, đôi mắt trong suốt lấp lánh, trong đầu toàn là câu nói kia: Đó là vợ và con trai của tôi.
Bùi Vũ Triết..... Rốt cuộc anh đang làm cái gì? !
Ngày chủ nhật yên lành cứ như thế bị làm cho bực bội, Dụ Thiên Tuyết cau mày, bỏ đống quần áo mới xếp được một nửa xuống, đi tới cầm điện thoại gọi cho Bùi Vũ Triết, cô biết chương trình thường quay trước một ngày, nhất định là hiện giờ anh có thời gian nghe điện thoại.
Alo? Xin chào, tôi là Johnny, có chuyện gì sao?
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, đổi tay cầm ống nghe, không xác định nói: Ngại quá, tôi gọi lộn số rồi sao? Tôi tìm Bùi Vũ Triết, đây là điện thoại di động của anh ấy mới đúng.
..... A! Người đại diện khép lại tạp chí trong tay, cau mày chốc lát, nở nụ cười nhạt: Cô là Dụ ŧıểυ thư.
Phải. Dụ Thiên Tuyết không nhớ đối phương là người nào, đôi mắt long lanh trong suốt có sự trong trẻo lạnh lùng mà u oán, mở miệng nói: Có thể phiền anh tìm anh ấy giúp tôi không? Tôi có việc gấp.
Cô tìm cậu ấy có chuyện gì? Người đại diện đè ép tính khí nói tiếp: Bùi phu nhân.
Hàng mày xinh đẹp thanh tú của Dụ Thiên Tuyết nhíu lại.
Anh đừng có gọi như thế được không? Chính vì chuyện này nên tôi mới tìm anh ấy, tại sao anh ấy có thể nói như vậy? ! Chuyện tấm tình căn bản là hiểu lầm, đó chính là sai, tại sao còn muốn đâm lao phải theo lao? ! Bản thân tôi thì không có vấn đề gì, nhưng có thể suy tính cho con trai của tôi một chút hay không? Thằng bé còn nhỏ, các người không nên coi thằng bé là một loại tư liệu sống mà viết tới viết lui, các người thật là quá đáng!
Sắc mặt của người đại diện cũng trở nên không tốt, lạnh lùng nói: Dụ ŧıểυ thư, nói tới việc này tôi nghĩ khi có thời gian, tôi vẫn nên đến thăm hỏi cô một chuyến, tôi cũng thấy rất kỳ quái, tại sao một nghệ sĩ dương cầm tài hoa hơn người lại muốn ở trước truyền thông trả lời vấn đề tự hủy tương lai của mình như vậy, người dưới tay tôi xảy ra loại chuyện thế này tôi còn gấp hơn so với ai khác, còn về phần cô —— a, cô không có suy nghĩ gì sao? Lời vừa rồi cô cũng có thể nói lung tung? Nếu như bị truyền thông nghe được cô biết sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng với Vũ Triết hay không? Chuyện riêng giữa các người là gì tôi mặc kệ, nhưng hiện tại Vũ Triết náo loạn thành ra như thế, thật sự cô cũng có trách nhiệm, biết hay không!
Tôi….. Dụ Thiên Tuyết cứng họng, cau mày, nghĩ không ra làm sao mà đến cuối cùng lại là mình có lỗi.
Khi nào có thời gian chúng ta gặp mặt đi, bây giờ Vũ Triết đang ở buổi tuyên truyền hội diễn tấu tiếp theo, lát nữa cô hãy gọi lại, còn nữa....., chỗ ở hiện tại của các người còn chưa đưa ra ánh sáng, nhưng phải cẩn thận coi chừng bị tìm ra, đoán chừng bên kia đã bị truyền thông theo dõi, lúc nói chuyện phải chú ý một chút, không muốn thừa nhận thì cái gì cũng đừng nên nói!
‘Tút tút tút…..’ Dụ Thiên Tuyết còn chưa kịp nói gì thì điện thoại cũng đã bị cắt đứt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú có hơi trắng bệch, càng lúc càng cảm thấy không thể nói lý lẽ, đứng dậy kéo màn cửa sổ ra, chăm chú nhìn phong cảnh phía dưới lầu ba, quả nhiên, phát hiện ở đầu ngõ có vài bóng người quanh quẩn chần chừ, thậm chí còn có người ngăn cản dì chủ nhà hỏi thăm gì đó.
Xoạt! Dụ Thiên Tuyết kéo rèm cửa sổ lại, thấy phiền lòng muốn chết.
Di động trên bàn vang lên.
Cô đứng dậy đi qua cầm di động lên, nhìn dãy số hiện trên màn hình thật lâu, mã số này rất quen thuộc khiến cô có chút kinh tâm động phách, Dụ Thiên Tuyết không muốn bắt máy, nhưng suy nghĩ đến hậu quả vẫn là ấn nút nhận.
Xin chào, tôi là Dụ Thiên Tuyết. Cô lạnh lùng nói.
Đang làm gì?
Không có làm gì hết, có chuyện gì sao?
A..... Thật sự là anh nên sớm cảnh cáo Bùi Vũ Triết không nên lấy em và ŧıểυ Ảnh ra rêu rao thổi phồng, như vậy cũng sẽ không xảy