Đôi mắt trong suốt mang theo chút đau xót, La Tình Uyển đứng yên, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Vị ŧıểυ thư này, xin đừng ngăn cản ở cửa, tôi phải đưa thuốc. Ở sau lưng cô, y tá nhẹ nhàng nói. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn dd lequydon
Giọng nói này đột nhiên vang lên làm hai người trong phòng thức tỉnh, Nam Cung Kình Hiên đang hôn cô say mê thì dừng lại, kiềm chế thân thể cô, tay cũng chầm chậm buông lỏng, rốt cuộc Dụ Thiên Tuyết cũng có thể hung hăng đẩy anh ra, mặt cô đỏ lên, trong đôi mắt tràn đầy thống hận cùng sự mê loạn nhìn anh chằm chằm!
La Tình Uyển lễ phép gật đầu một cái, đi vào bên trong một chút, ánh mắt càng lúc càng mát lạnh như nước.
Em nghe Phàm Vũ nói anh xảy ra tai nạn xe nên tới đây nhìn một chút, xem ra hình như không tệ. La Tình Uyển chăm chú nhìn Nam Cung Kình Hiên nhẹ giọng nói, tầm mắt lại rơi vào trên người Dụ Thiên Tuyết: Dụ ŧıểυ thư, đã lâu không gặp.
Dụ Thiên Tuyết có chút chật vật, thời điểm đứng dậy đưa tay chống đỡ giường, lại bị cánh tay to lớn của Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng ôm xuống, cô giống như điện giật né tránh, dùng sức đẩy anh ra, đôi mắt đẹp mang theo sự đề phòng nhìn anh.
Thân ảnh thẳng tắp mị hoặc của Nam Cung Kình Hiên hơi nghiêng qua, đôi tay cắm vào túi quần, dường như đã thành thói quen bị Dụ Thiên Tuyết đối đãi không chút khách khí như vậy, thậm chí anh còn trầm mê phương thức chung đụng thô bạo không chút dịu dàng này.
Cô tới đây làm gì? Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên dời khỏi người Dụ Thiên Tuyết, rơi vào trên người La Tình Uyển.
Trái tim La Tình Uyển khe khẽ buông lỏng, nhưng ánh mắt có hơi lo âu nhìn chằm chằm vào vết thương trên đầu anh, nhìn chốc lát mới chậm rãi dời đi, nhẹ nhàng đụng chạm một tý, dịu dàng hỏi: Có đau hay không?
Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên lắng đọng một loại tâm tình không rõ nói được, đôi môi mỏng khêu gợi mím chặt, không nói một lời.
Người phụ nữ này, vẫn lạnh nhạt như nước như thế, luôn luôn dịu dàng thấu tình đạt lý.
Xin lỗi, em không biết anh xảy ra tai nạn xe, Phàm Vũ nói cho em biết, sau đó em chỉ có thể đi từng bệnh viện tìm kiếm. Ánh mắt La Tình Uyển Nhu nhẹ nhàng quét qua: Điện thoại di động của anh đâu? Em gọi vẫn thông nhưng không có ai bắt máy.
Ở trên xe. Nam Cung Kình Hiên cau mày trả lời theo bản năng, không muốn dây dưa vấn đề này cùng với cô.
Bàn tay của La Tình Uyển nhẹ nhàng dừng trên cổ tay anh.
Hàng mày thanh tú nhíu lại, lành lạnh giương mắt lên nhìn: Chỗ này cũng có thể bị thương tổn, bị trật gân sao? Hay va quẹt mà bị thương?
Bỗng nhiên Nam Cung Kình Hiên không muốn nói thêm câu nào nữa.
Trong bầu không khí thế này, Dụ Thiên Tuyết đứng bên cạnh hoàn toàn giống như ‘người trong suốt’, xác thực La Tình Uyển rất có bản lãnh, trường hợp nào cũng bị cô khống chế vững vàng, chỉ cần cô tỉnh táo, chỉ cần cô dụng tâm, bất luận kẻ nào cũng chạy không khỏi một cái nhăn mày một nụ cười của cô.
Dụ Thiên Tuyết nhìn bộ dạng khắng khít thân mật của bọn họ, trong mắt là một trận thê lương.
—— đàn ông như vậy, còn muốn nhận thức ŧıểυ Ảnh làm cái gì? Nhất định không thể thiếu đứa nhỏ ŧıểυ Ảnh này hay sao? Có người nữ dịu dàng hiền thục này sinh con cho anh ta, rốt cuộc anh ta còn buồn bã gì nữa? ! Cũng đúng, không trách được lúc ban đầu anh ta từng nói chỉ có La Tình Uyển mới có tư cách sinh con cho anh ta!
Thân ảnh mảnh khảnh lạnh bạc liếc nhìn bọn họ một cái, Dụ Thiên Tuyết xoay người đi về phía cửa phòng.
Nam Cung Kình Hiên căng thẳng trong lòng, tránh khỏi tay La Tình Uyển đi tới trước mặt cô, chỉ mấy bước đã chống tay trên cửa phòng, giọng nói khàn khàn: Em đi đâu?
Đi chăm sóc con tôi. Dụ Thiên Tuyết ngước mắt nhìn anh, giọng nói không thiện ý: Bây giờ anh không cần tôi quan tâm lo lắng nữa chứ? Tôi không muốn đánh nhau với anh, anh cũng đừng giả vờ đáng thương với tôi nữa!
Cô vừa nói vừa kéo cửa ra, lại kéo không nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi, lạnh lùng nhìn anh chằm chằm: Nam Cung Kình Hiên, anh tránh ra!
Anh đưa em về. Nam Cung Kình Hiên thấp giọng nói.
Không cần! Dụ Thiên Tuyết cự tuyệt: Chúng tôi đi bộ là có thể về nhà, không phiền anh nhọc lòng! Vị trí đó để lại cho người khác tốt hơn, tôi không muốn là người xâm nhập vào cuộc sống của anh!
Nam Cung Kình Hiên mím chặt đôi môi mỏng, lần nữa bị cả người đầy gai nhọn của cô đâm vào tim phổi đau đớn, muốn ôm cô thật chặt vào trong ngực hung hăng hôn cô, để cô thừa nhận cô và mình có quan hệ, cho đến khi cô trốn không thoát mới thôi!
Đi đường cẩn thận. Nam Cung Kình Hiên thỏa hiệp, nhàn nhạt nói một câu, chủ động kéo cửa ra để cô đi ra ngoài.
Thân ảnh mảnh khảnh của Dụ Thiên Tuyết biến mất ở cửa ra vào, La Tình Uyển an tĩnh chờ đợi, dù trong lòng như bị đao cắt cũng chờ đợi, nhìn phương thức bọn họ chung đụng, nhìn người đàn ông này có thể ở trước mặt người phụ nữ khác khoan dung ăn nói dịu dàng.
Sự thật tới vội vàng thế này, bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Chuyện ba mẹ tới nhà anh sáng nay em cũng không biết, sự kiện kia không phải em nói cho ba mẹ biết —— anh có tin em không? La Tình Uyển nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, nhẹ giọng giải thích.
Nam Cung