Được, La ŧıểυ thư, theo chứng cứ thì đứa bé trai tên Dụ Thiên Ảnh ở trường ŧıểυ học Ấu Dương kia thật sự là con của Nam Cung thiếu gia —— nếu như mẫu xét nghiệm tối qua cô đưa cho chúng tôi không sai.
Chỉ một câu nói, đã làm cho tay của La Tình Uyển run lên, cánh hoa lả tả rơi đầy đất.
Tôi biết rồi, chuyện này phiền anh đừng nói ra ngoài, cho dù sau này có rất nhiều người biết, tôi cũng không hy vọng chuyện này sớm bị lộ ra ngoài, biết không? La Tình Uyển nhẹ nhàng nói.
Đối phương dừng một chút: La ŧıểυ thư, chúng tôi nhận tiền làm việc, xin tin tưởng sự chuyên nghiệp của chúng tôi.
La Tình Uyển lắc đầu: Không liên quan đến vấn đề tin tưởng hay không, tiền hẳn là nên đưa, nhưng có đôi khi, tiền cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Nói xong cô cúp điện thoại, chăm chú nhìn lên bầu trời, cảm giác có một mối nguy cơ đang đánh úp về phía mình.
Con trai.
Dụ Thiên Tuyết có huyết mạch của nhà Nam Cung.
Chị Tình Uyển, chị đang nói điện thoại với ai nha! Nam Cung Dạ Hi nhảy tới trước mặt.
Tay vịn cành đào của La Tình Uyển buông xuống, đôi mắt trong suốt nhìn cô ta, do dự một chút rồi hỏi: Hồi đó em thật sự đã dùng phương pháp này hấp dẫn Dĩ Sênh, sau đó mang thai con gái của anh ấy?
Nhắc tới chuyện năm đó, Nam Cung Dạ Hi xì mũi coi thường: Hừ, anh ta cho là em thích mang thai con của anh ta à? Em còn trẻ tuổi như vậy, mang thai vui lắm sao? Nếu không phải vì để cột chặt anh ta, em sẽ không sớm sinh con như thế, làm cho anh ta phản bội cô bạn gái nhiều năm kia! Nào có dễ dàng như vậy.
La Tình Uyển như có điều suy nghĩ.
Đàn ông sẽ bị con cái ràng buộc sao? Cô khe khẽ tự nói.
Đương nhiên có thể nha! Nếu không thì sao đây? Chị phải làm cho huyên náo xôn xao, tốt nhất là người khắp thiên hạ đều biết! Nếu không phải là lúc đầu em nói trước cho ba chuyện em mang thai, đoán chừng đêm đó Trình Dĩ Sênh sẽ bị ba trực tiếp tìm tới cửa đánh chết! Nam Cung Dạ Hi trừng mắt nói: Cái tên lòng lang dạ sói đó, năm ấy em đối xử với anh ta tốt như vậy, hiện tại anh ta lại dám nuôi bồ nhí ở bên ngoài, hừ, đợi bản ŧıểυ thư trở về không thể không cho anh ta biết thế nào là lễ độ!
Mà lúc đó Dụ Thiên Tuyết cũng mang thai con của Kình Hiên, không phải là bị anh ấy xóa sạch rồi sao? La Tình Uyển nghiêng đầu qua nhẹ nhàng nói.
Đó là bởi vì khi ấy em bị đẻ non! Nam Cung Dạ Hi hô to: Anh trai vốn thương em, hơn nữa, lúc ấy căn bản là anh ấy cũng không xác định được đứa bé của Dụ Thiên Tuyết có phải là con của anh ấy hay không, quan hệ của anh ấy và Dụ Thiên Tuyết vốn không ổn định, chỉ trách độ tín nhiệm giữa hai người không đủ, Thôi đi, ai lại có tình cảm sâu sắc với một tình nhân a.....
Nam Cung Dạ Hi vẫn còn tức giận đang nói gì đó, suy nghĩ của La Tình Uyển cũng đã hướng về nơi xa.
Cô nhắm mắt lại, nghĩ tới, nếu như có một ngày cô cũng có thể mang thai con của anh, người đàn ông mạnh mẽ kiên cường đó có lại dùng ngữ điệu lạnh như băng nói chuyện với cô hay không, ánh mắt của anh có dịu dàng hơn một chút hay không, anh có không do dự nữa, không để cho cô chờ thêm năm năm lâu như vậy….. Cô không còn trẻ nữa, trời cao biết, cô không thể đợi một người khác thêm năm năm.
Khóe mắt hơi ướt át, La Tình Uyển mở mắt ra, vẫn là một thế giới sáng trong.
Hóa ra, bất quá chỉ đúng là một đứa bé mà thôi.
*****
Dụ Thiên Tuyết từ trong công ty đi ra ngoài, ráng chiều như lửa, gió thổi rối loạn mái tóc của cô.
Cô giơ tay lên nhìn đồng, đủ thời gian đón xe đến ŧıểυ học Ấu Dương, cô đi tới đường lớn đón xe, không hề đoán trước, nhìn thấy một chiếc Lamborghini phong cách dừng ở cửa công ty, hết giờ làm việc nên đồng nghiệp lui tới tới lui cũng cảm thán kêu la, không biết là chiếc xe kia đang đợi người nào.
Dụ Thiên Tuyết cắn môi, kéo chặt áo khoác nghĩ mình chỉ đi một đoạn là đến đầu đường trước mặt đón xe.
Chiếc Lamborghini màu lam đậm chậm rãi khởi động, chầm chậm theo bước chân cô.
Dụ Thiên Tuyết khó có thể chịu được, biết có tránh như thế nào thì cũng tránh không khỏi, xoay người nhìn anh chằm chằm, đôi mắt long lanh trong suốt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Trước kia cô làm bạn cùng với Bùi Vũ Triết mấy năm, cho là sự kiên nhẫn và sức chịu đựng của mình đã được tôi luyện đến cực hạn, không gì có thể rung chuyển được cô, làm cho cô gấp gáp luống cuống, giận đến nổi trận lôi đình, nhưng người đàn ông này làm được, anh không lên tiếng nói lời nào, cũng có thể khiến tâm tư cô rối loạn, muốn tránh né, lại bị dây dưa có chết cũng trốn không thoát.
Nhìn cô rốt cuộc đã có thể tỉnh táo lại, bóng dáng Nam Cung Kình Hiên mạnh mẽ rắn rỏi xuống xe, chầm chậm đi về phía cô.
Em đã nói sẽ không né tránh anh nữa, muốn đi ŧıểυ học Ấu Dương đúng không? Anh đưa tay vén tóc giúp cô, nhẹ giọng nói: Anh đưa em đi.
Đôi mắt