Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, mở miệng nói: “Cũng được, cháu sẽ tự mình nói với anh ấy.”
Lâu như vậy, cô cũng không biết vì sao lại cùng với Bùi Vũ Triết biến thành loại quan hệ này, rõ ràng, thời điểm vừa mới bắt đầu, không phải là như thế.
Suy nghĩ của cô nhẹ nhàng quay trở về năm năm trước, căn bản là cô không có dự liệu sau này sẽ xảy ra chuyện gì, bất đắc dĩ bị buộc phải đưa ra rất nhiều quyết định, tựa như lúc cô bị đẩy lên bàn mổ vậy, chính thời khắc đó, đột nhiên, cô giơ tay chộp lấy kìm phẫu thuật cắm vào cánh tay mình, trong chớp mắt máu tươi giàn giụa, cơ hồ cô cảm thấy như được giải thoát.
Một khắc kia, y tá trong phòng mổ đều hét rầm lên, cho là cô muốn tìm cái chết.
Người duy nhất trấn tĩnh là một y tá lâu năm, bà cũng kinh ngạc nhìn cô, nhưng vẫn giữ bình tĩnh như cũ, biết rõ là nếu đoạt lại kìm phẫu thuật trong tay cô là quá mạo hiểm cơ hồ là không thể nào, vì vậy bà vội vàng ép buộc mình bình tĩnh, trước hết phải xem cô muốn làm cái gì.
Khi đó, cô bỏ lại kìm giải phẫu, chống đỡ một chút ý thức sau cùng quỳ xuống, đầu gối nện trên mặt sàn lạnh ngắt, giọng run run: “Van cầu bà hãy cứu con của tôi, bà muốn tôi làm bất cứ chuyện gì cũng được.”
Sau này dì Bùi lại nói, “Con gái, dì hành nghề đã nhiều năm, chưa từng gặp qua người nào quật cường chính trực giống như con.”
Khi đó, trong thời gian ngắn nhất, hai người phụ nữ trấn định tạm làm một giao dịch, dì Bùi đuổi tất cả y tá trẻ tuổi ra ngoài nói muốn tự mình ra tay, cuối cùng biên đa͙σ một tuồng kịch cùng với cô.
Dụ Thiên Tuyết mất máu quá nhiều té xỉu trên bàn phẫu thuật, thời điểm tỉnh lại cũng đã chỗ ở của dì Bùi.
Điều kiện của dì không phải là chuyện gì lớn lao, cũng chỉ là để cho Dụ Thiên Tuyết thay dì chăm sóc đứa con trai mắc chứng uất ức đã hai năm ___ Bùi Vũ Triết. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Theo bản năng Dụ Thiên Tuyết đáp ứng, dù sao cũng chính là cứu mạng bé con của cô, cô nên dốc hết sức mình báo ơn dì, nhưng không ngờ ngoảnh đầu lại thì đã năm năm, cho tới bây giờ Dụ Thiên Tuyết cũng không hiểu, nếu nói bệnh nhân mắc chứng uất ức rất khó chung đụng, thì đoạn thời gian lúc ban đầu cô và Bùi Vũ Triết chung đụng kia, quả thật chính là một cuộc chém giết giữa hai người.
Bùi Vũ Triết vốn là nghệ sĩ Piano nổi tiếng trong nước, có chút danh tiếng sau lại mắc chứng uất ức, ròng rã hai năm không xuất đầu lộ diện, bỏ bê sự nghiệp gia đình tan vỡ, một mình mẹ anh mang theo anh trải qua cuộc sống, chính vào thời điểm đó, Dụ Thiên Tuyết đã xâm nhập vào cuộc sống của anh, vì đề phòng bệnh tình chuyển biến xấu, không để cho anh mỗi thời mỗi khắc đều có khuynh hướng tự sát, dì Bùi cho anh uống thuốc kháng chứng uất ức, khiến tinh thần anh bị kích động quá độ, Dụ Thiên Tuyết mang thai, cẩn thận từng li từng tí chống đỡ với người đàn ông như quả bom hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào này.
“Tại sao tôi vẫn còn sống trên đời này? Không có ai quan tâm tôi, cũng không có ai quan tâm tới Piano của tôi, vì cái gì tôi còn chưa chết? Hay là tôi chết rồi, chỉ là bản thân không biết?” Khi đó, Bùi Vũ Triết cả ngày lẫn đêm chỉ biết níu lấy cô, lẩm bẩm những vấn đề này.
Dụ Thiên Tuyết nghe nhiều quá thì lại cực kỳ phiền, cau mày trừng anh: “Mạng của anh cũng không phải của chính anh, chết cái gì mà chết! Có bao nhiêu người muốn sống mà không sống nổi, tại sao anh lại muốn chết? Anh nhường tính mạng lại cho tôi, tôi làm cho ba mẹ tôi sống lại, cũng tốt hơn là hiện tại tôi cô đơn trơ trọi ở chỗ này!”
Người mắc loại bệnh này, ép quá sẽ khiến họ càng có xu hướng tự sát, nhưng nếu không ép, bọn họ sẽ lại hoàn toàn vứt bỏ tính mạng của mình, hoặc ở trong thế giới ‘Mình đã chết’, bất động không ăn không uống, cho đến khi sinh mạng khô kiệt.
Có đoạn thời gian,