Giúp bánh bao nhỏ thay đồ xong, Ninh Tịch cũng chui vào phòng thay quần áo.
Vô cùng trùng hợp là cô cũng có một cái áo tương tự như ŧıểυ Bảo, lúc này liền lấy ra mặc, sau đó cũng bới ra một cái quần bò yếm.
Ninh Tịch thay đồ xong ra ngoài, bánh bao nhỏ vừa thấy cô thì ánh mắt tỏa sáng.
Nhóc nhìn Ninh Tịch xong lại tự nhìn mình, trên khuôn mặt nhỏ bé là biểu tình vui vẻ thỏa mãn. Thậm chí còn đưa tay sờ cái tai thỏ trên mũ một cái, hiển nhiên rất cao hứng khi hai người bọn họ mặc đồ giống nhau.
Chuẩn bị ổn thỏa xong, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ xe ô tô. Lục Đình Kiêu đã về.
Nhiệt độ bên ngoài cao đến hơn ba mươi độ, nhưng Lục Đình Kiêu vẫn tựa như đến từ nơi núi tuyết, hai chân thon dai, thần sắc lạnh lùng bước chân vào phòng khách.
Khi hình ảnh hai người một lớn một nhỏ mặc đồ giống nhau ngồi trên ghế salon, giống như hai mẹ con mặc đồ gia đình rơi vào mắt anh thì dường như băng tuyết đã được hòa tan...
ŧıểυ Bảo đương nhiên là vô cùng đáng yêu, còn Ninh Tịch thì như có thêm thần khí ăn gian tuổi tác - quần bò yếm khiến cho cô dường như trông trẻ hơn, ngồi cạnh ŧıểυ Bảo trông giống như hai chị em.
Thấy Lục Đình Kiêu đã về, Ninh Tịch lập tức kéo ŧıểυ Bảo đứng lên: "Chúng tôi chuẩn bị xong rồi, đã lên đường được chưa?"
Lục Đình Kiêu gật đầu một cái, ánh mắt dừng trên người cô mấy giây mới rời đi: "Đi thôi."
Sau khi lên xe, Ninh Tịch vui vẻ hỏi, "Nè nè, Lục Đình Kiêu, anh thấy ŧıểυ Bảo nhà chúng ta mặc bộ này có đáng yêu không? Tôi tìm nửa ngày mới được một món như này đấy."
"Đáng yêu." Lục Đình Kiêu trả lời, nhưng người anh nhìn qua kính chiếu hậu lại là cô gái đang nói chuyện.
Ninh Tịch đắc ý: "Tôi đã nói rồi! Sau này phải mua thêm cho ŧıểυ Bảo chút quần áo dễ thương mới đúng!"
"Ừ." Lục Đình Kiêu ừ một tiếng sau đò lần mò trong ngực móc ra một tấm thẻ màu đen đưa cho cô.
"Ơ... Đây là làm gì?" Ninh Tịch chớp mắt một cái, không hiểu ra sao nhìn tấm thẻ không có giới hạn trong truyền thuyết.
Lục Đình Kiêu: "Mua."
Ninh Tịch: "Hả..."
Ý cô không phải như thế có được hay không?
Sao cứ không hợp ý là lại lấy tiền đập người ta thế?
Thôi kệ, cho cũng đã cho rồi, về sau đi mua thêm vài bộ quần áo dễ thương nữa cho ŧıểυ Bảo!
Đến nơi. Lục Đình Kiêu xuống xe trước, sau đó ga lăng giúp hai người mở cửa xe, liếc nhìn Ninh Tịch hỏi: "Cô có thể không?"
Sống chung lâu ngày, Ninh Tịch cũng dần dần quen với cách nói chuyện đơn giản của Lục Đình Kiêu, biết ý của anh hỏi như vậy nghĩa là cô xuất hiện công khai ở nơi công cộng như này có vấn đề gì không.
Ninh Tịch gãi đầu một cái: "Không sao! Bây giờ không mấy ai biết tôi, hơn nữa tôi còn mặc thế này!"
Nói xong cô móc từ trong túi xách ra một chiếc kính không tròng màu hổ phách: "Như vậy là được rồi!"
"Ừ." Lục Đình Kiêu gật đầu.
Ba người cùng nhau đi vào quán lẩu.
Ninh Tịch đoán rất chính xác, không ai nhận ra cô cả. Nhưng mà cô lại quên mất bánh bao nhỏ với Lục Đình Kiêu.
Hai cha con họ quá bắt mắt, nhất là lúc một lớn một nhỏ đứng cạnh nhau, thu hút mọi ánh nhìn của những người xung quanh.
Thật ra thì hôm nay Ninh Tịch cũng rất gây chú ý, bởi vì cô mặc đồ đôi với bánh bao nhỏ.
"A! Nhìn hai cha con bên kia đi, giá trị nhan sắc cao quá! Lớn đẹp trai, nhỏ đáng yêu!"
"Cô chị đứng bên cạnh cũng đẹp! Cái nhà này toàn người đẹp không à! Ba mang hai chị em đi chơi sao? Mẹ đâu rồi?"
Nghe được câu này, sắc mặt Lục Đình Kiêu trầm xuống, đen như cái đít nồi.
May là, người đàn ông đứng cạnh người phụ nữ kia mở miệng nói: "Cái gì mà ba mang hai chị em ra ngoài! Rõ ràng đó là một nhà ba người có được hay không hả? Cô bé kia rõ ràng là vợ của người đàn ông kia, mẹ của đứa nhỏ kia!"
"Không thể nào! Nhìn có vẻ còn nhỏ mà!"
"Cô thì biết cái gì, vợ chồng nhà người ta chẳng qua là chồng lớn tuổi hơn vợ, ánh mắt của người ta là ánh mắt đang nhìn vợ đấy!"