Lục Sùng Sơn theo dõi cả một buổi chiều, đầu đã bắt đầu choáng váng, sau khi nghe thấy Ninh Tịch nói vậy, lập tức tỉnh táo lại.
Cuối cùng cũng tới rồi.
"Bà đoán xem cô ta muốn bàn với ŧıểυ Bảo chuyện gì?" Lục Sùng Sơn hỏi bà xã đang ngồi cạnh mình.
Nhan Như Ý nheo mắt nghĩ: "Cô ta đã biết ŧıểυ Bảo rất có ý nghĩa đối với chúng ta, cũng biết tôi và ông rất nghe theo ŧıểυ Bảo, chẳng lẽ cô ta muốn bảo ŧıểυ Bảo... giúp nói tốt về cô ta trước mặt chúng ta sao?"
Lục Sùng Sơn nhếch miệng cười lạnh khinh bỉ: "Vậy thì đơn giản quá, sợ rằng cô ta sẽ bảo ŧıểυ Bảo làm loạn với chúng ta, không chừng còn bảo để cô ta vào nhà chúng ta luôn ấy?”
Nhan Như Ý cau mày, càng nghĩ càng thấy có khả năng: "Như vậy thì thật là quá đáng! Sao có thể lợi dụng một đứa trẻ như thế chứ!"
Lục Sùng Sơn nghiêm mặt lại: "Giờ thì bà đã biết nếu để một cô gái phẩm hạnh không ra gì vào cửa Lục gia chúng ta, thì hậu quả sẽ thế nào chưa? Tới lúc đó nhà không yên chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ một khi đã loạn thì ở ngoài cũng sẽ loạn theo! Hệ quả sẽ lớn lắm đấy!"
Nhan Như Ý gật đầu lia lịa: "Ông nói phải, Đình Kiêu ở bên ngoài vất vả như vậy, nếu trong nhà cũng loạn, thế chẳng phải sẽ khiến nó phân tâm lắm sao!"
Trong vườn, dưới ánh chiều tà, ŧıểυ Bảo ngẩng đầu thắc mắt nhìn cô ŧıểυ Tịch.
Ninh Tịch đắn đo chọn lọc từ ngữ, cô nghiêm túc nhìn bánh bao nhỏ, nhẹ nhàng nói, "ŧıểυ Bảo, cô biết con vẫn luôn thích cô, cô cũng rất thích con. Lần trước con còn nói với cô, yêu một người thì phải để người đó tự do, giờ cô ŧıểυ Tịch muốn nói với con một câu, không có bất cứ ai có thể là toàn bộ cuộc sống của con cả. Trên thế gian này, còn có rất nhiều rất nhiều những điều đẹp đẽ đang đợi con khám phá, cảm nhận và yêu thương nó... Cô rất thích, rất thích, rất thích con, thế nên cô cũng rất mong con cũng có thể được tự do, vui vẻ trưởng thành!"
Nói đến đây, cuối cùng Ninh Tịch cũng nói tới vấn đề chính, "Vậy nên, cô muốn xin con đồng ý với cô một chuyện!"
Trước camera, hai người kia cũng đang căng thẳng dõi theo…
Ninh Tịch nhìn ŧıểυ Bảo nói: "ŧıểυ Bảo, con đồng ý với cô ŧıểυ Tịch là con sẽ đi học được không?"
Lục Sùng Sơn: "..."
Nhan Như Ý: "..."
Hai người cùng nhìn nhau, nhưng mãi không nói được gì.
Một lúc lâu sau, sau khi mọi thứ phát triển theo chiều hướng ngoài dự liệu của mình, hai ông bà lại càng hồi hộp hơn.
Câu trả lời của ŧıểυ Bảo... sẽ là gì?
Đối diện với yêu cầu của Ninh Tịch, phản ứng đầu tiên của ŧıểυ Bảo không phải là gật đầu ngay lập tức.
Lúc này, Ninh Tịch cũng đang rất lo lắng, cô cũng không thể hoàn toàn chắc chắn được liệu ŧıểυ Bảo có đồng ý với cô hay không.
Mười giây trôi qua...
Ba mươi giây trôi qua...
Một phút trôi qua...
Ninh Tịch không dám giục, cô chỉ có thể lặng lẽ chờ, càng chờ càng sốt ruột.
Nhưng cô không biết, cùng lúc đó có hai người khác còn sốt ruột hơn cả cô.
Cuối cùng, Ninh Tịch không chịu nổi nữa, cô chắp hai tay lại, tỏ ra đáng thương hỏi: "Bảo bối, được không con?"
ŧıểυ Bảo thở dài như người lớn, sau đó viết xoẹt xoẹt lên tập viết vài chữ.
Ninh Tịch và hai người phía sau camera hồi hộp không thôi.
Sau đó, ŧıểυ Bảo giơ tấm bảng chữ lên: [ŧıểυ Bảo không muốn đi học]
Con ngươi Ninh Tịch nhất thời tối xuống, thất vọng cúi đầu, quả nhiên vẫn không được...
Nhưng ngay sau đó, ŧıểυ Bảo lại bắt đầu viết, rồi lại giơ bảng lên: [Nhưng nếu cô ŧıểυ Tịch thích, vậy ŧıểυ Bảo đồng ý]
Ninh Tịch ngẩn ngơ nhìn hàng chữ kia, một lúc lâu sau mới định thần lại được: "ŧıểυ Bảo... ŧıểυ Bảo con đồng ý với cô rồi à... con đồng ý thật rồi..."
Hơn nữa còn đồng ý một cách khiến cô cảm động như vậy!