"Vì thực lực của anh Tịch lù lù ra đó, người ta dựa vào bản thân là được rồi, căn bản đâu cần mấy thứ kia đâu!"
"Đúng đấy, đúng đấy!"
Cả đám đang lập "hội bàn tròn" tám nhảm, bỗng nhìn ra cửa rồi đồng loạt mừng rỡ kêu lên...
"Anh Tịch!"
"Hú! Nữ Thần!"
"Bà chủ!"
Không biết ai gọi một tiếng "bà chủ" kia mà khiến mọi người cũng đều rần rần gọi "bà chủ" theo.
Ninh Tịch bị sự nhiệt tình của mọi người làm dở khóc dở cười, cô vui vẻ chào hỏi mọi người, sau đó định lên lầu tìm Từ ȶᏂασ.
Kết quả cô vừa mới bước được vài bước, phía sau bỗng truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
"Đệch! Là Đại Boss!"
"Boss đại nhân thật kìa!"
Mọi người xung quanh mở to mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng cô, kinh ngạc kêu gọi, Ninh Tịch quay lại thì thấy Lục Đình Kiêu đang bước nhanh tới.
"Hửm, sao thế?" Ninh Tịch ngờ ngợ chớp mắt.
"Khăng quàng." Lục Đình Kiêu cầm chiếc khăn quàng cổ bằng len nhẹ nhàng choàng lên cổ cô.
Ninh Tịch sờ sờ lên chiếc khăn quàng ấm áp: "Không sao đâu mà, trong công ty có hệ thống sưởi."
Lục Đình Kiêu lại lấy hộp cơm xinh xắn từ tay Trình Phong đưa cho cô.
Ninh Tịch vội nhận lấy: "Ối, em quên mất! Gần đây em cứ hay bị buồn ngủ, đầu óc cũng có chút mụ mị rồi!"
Lục Đình Kiêu nhíu mày: "Chỗ thuốc với thực phẩm bổ sung dinh dưỡng này em còn nhớ cách dùng không?"
Ninh Tịch gãi đầu: "Chắc nhớ."
"Để anh nhắc lại em một lượt..." Lục Đình Kiêu đang nói, nói một lúc rồi anh lại miết mi tâm: "Thôi bỏ đi."
Sau đó anh nhìn Trình Phong dặn dò: "Đẩy lùi thời gian họp hôm nay lại."
"Ớ? Nhưng Boss ơi, đã lùi lịch một lần rồi..." Trình Phong còn chưa nói hết đã bị ánh mắt sắc lạnh của Boss nhà mình làm cho im bặt: "Em biết rồi! Em thông báo luôn đây!"
Giờ làm gì còn chuyện gì quan trọng hơn bà chủ nữa, đừng nói là mở cuộc họp, kể cả giờ công ty có sụp xuống có khi sếp cũng chẳng thèm chớp mắt lấy một cái đâu.
Thấy Lục Đình Kiêu lùi lịch họp, Ninh Tịch vội nói: "Anh cứ đi họp đi, công việc quan trọng hơn, em không sao thật mà!"
Lục Đình Kiêu: "Buổi thị sát chiều này cũng đổi lịch đi."
Trình Phong: "Vâng, boss!"
Ninh Tịch: "..." Coi như em chưa nói gì đi.
Sau đó, Lục Đình Kiêu cứ vậy mà đẩy lùi hết mọi công việc ngày hôm đó, tự mình đưa Ninh Tịch lên tầng.
Cùng lúc đó, tất cả nhân viên của Thịnh Thế...
"Ợ! Bội thực rồi!"
"Thức ăn cho chó chế biến kiểu này tôi cũng phục luôn rồi đấy!"
"Đại Boss chiều bà xã đến phát điên rồi! Tôi phải lên weibo “đấu tố*” thôi! Hiệp hội bảo vệ cẩu FA đang ở đâu!"
*Đấu tố: từ thường dùng sau cách mạng của Trung Quốc, dùng để chỉ hành động lôi những người không đi theo chính sách của chính phủ ra trước mặt tập thể để xử phạt, thói hư tật xấu, trai gái lang chạ cũng có thể dùng.
...
"Anh yêu à, anh đưa em tới thế này, anh ȶᏂασ mà thấy sẽ sợ chết khiếp đấy!" Trước lúc vào văn phòng của Từ ȶᏂασ, Ninh Tịch lẩm bẩm một câu.
Sau khi vào, đúng là không khác gì so với Ninh Tịch dự liệu là mấy, lúc Từ ȶᏂασ vừa thấy Đại Boss phía sau Ninh Tịch thì anh chàng sợ đến suýt tè cả ra quần.
Chịu thôi, vì anh chàng chột dạ mà!
Ai bảo hôm đó anh ta nói Đại Boss nhiều lời khó nghe như vậy!
Anh còn mắng Đại Boss là kẻ khốn nạn tồi tệ nữa cơ!
"B... Boss đại nhân!!!"
Ninh Tịch ấn Lục Đình Kiêu xuống sofa, còn cô thì ngồi xuống trước bàn làm việc của Từ ȶᏂασ: "Anh ȶᏂασ, anh cứ mặc kệ anh ấy đi, chúng ta tiếp tục bàn nốt việc hôm trước."
Trước hôn lễ, cô phải xử lí hết đống việc này.
Lúc này, Từ ȶᏂασ đã sắp khóc đến nơi rồi!
Cho xin đi, Đại Boss lù lù ra đó sao anh có thể coi như không tồn tại được.
Thấy Lục Đình Kiêu hoàn toàn không hề chú ý tới mình, hơn nữa còn đang nói chuyện với trợ lí nên Từ ȶᏂασ mới thả lỏng được một chút, anh bắt đầu thu dọn đống công việc cuối cùng của Ninh Tịch.