Thân thể Annie cực kì linh hoạt, cô ấy ổn định lại cơ thể ngay trên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Thế mà có thể không hề hấn gì sau khi nhận một chưởng của Hàn Kiêu!
Đường Dạ, Đường Lãng với Phong Tiêu Tiêu đều lộ ra vẻ khiếp sợ, Ninh Tịch cũng vô cùng kinh ngạc nhưng nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm, nhỡ đâu Hàn Kiêu lại sơ ý giết luôn cả Annie thì cô chắc sẽ phát điên lên mất.
"Bây giờ xem ra... chỉ còn cách để tôi phải đích thân ra tay thôi..." Annie nhìn quét qua đám người, gương mặt lạnh băng không chút tình cảm.
Kế hoạch của cô vốn là mượn tay Byron và Kiều Dịch để phá hủy Lục gia, nhưng không ngờ lại đánh động tới cả Giles nên khiến toàn bộ kế hoạch bị phá vỡ.
"Ông nội, cô ta chính là người hạ độc ŧıểυ Bảo đó! Đánh bại cô ta là lấy được thuốc giải!" Đường Lãng vội vàng nhắc nhở.
Nhưng mà, lần này Hàn Kiêu có chút gì đó không đúng.
Khi Hàn Kiêu xoay người nhìn thấy gương mặt của Annie, đôi mắt dường như lúc nào cũng hời hợt đột nhiên bị chấn động mạnh, ánh sáng le lói nhanh chóng tỏa ra một cách rực rỡ. Trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp ấy là vẻ khiếp sợ không thể tin nổi...
"Ớ... ông nội biết Annie à?" Đường Lãng chẳng hiểu ra sao.
"Chẳng lẽ là có thù?" Phong Tiêu Tiêu lẩm bẩm.
Không đợi mấy người kịp phản ứng, Annie khi vừa nhìn rõ mặt của Hàn Kiêu thì cũng biến sắc.
Ánh mắt kia đúng như kiểu chỉ hận không thể đem Hàn Kiêu ăn tươi nuốt sống.
Đường Lãng nhất thời bừng tỉnh: "Quả nhiên là có thù oán?"
Annie gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt của Hàn Kiêu, dường như có thù giết cha giết mẹ gì đó mà tức giận đến mức cả người run rẩy: "Sao anh lại có gương mặt giống anh Thanh Trạch như vậy... ai cho phép... ai cho phép anh dùng gương mặt của anh Thanh Trạch!!!"
Giữa trán Annie bỗng nhiên bùng phát hơi lạnh thấu xương, sự u ám trong đôi mắt cũng bị khuấy động, sát ý kinh người tỏa ra.
Một giây sau, một Annie mang théo sát khí ác liệt điên cuồng xông tới Hàn Kiêu, ngón tay của cô lóe lóe kẹp lấy 5 mũi ám khí cực kì sắc bén, cứ như thể nhất định phải đem gương mặt của Hàn Kiêu xé nát.
Nhưng, Hàn Kiêu lại chẳng thèm nhúc nhích mà ngây người đứng yên tại chỗ, dường như anh đã chìm sâu vào một thế giới khác.
Đường Lãng thấy vậy thì sợ khiếp vía: "Ông nội! Cẩn thận!!!"
Đệch, thù gì mà muốn cào mặt người ta thế hả? Ghen tị với gương mặt đẹp trai của Đại thần sao?
Ninh Tịch cũng vội vàng kêu lên: "Đại thần!!!"
Ngay khi mũi ám khí của Annie gần như đâm trúng vào Hàn Kiêu thì bóng người anh ta đột nhiên biến mất tại chỗ cứ như quỷ, ngay cả góc áo của Hàn Kiêu, Annie cũng không thể đụng tới.
Cơ mà, điều này chỉ khiến Annie càng tấn công điên cuồng, Hàn Kiêu lại chỉ một mực phòng thủ mà không hề chủ động công kích.
Ninh Tịch cảm thấy chẳng hiểu gì hết trơn: "Chuyện gì thế? Hình như Đại thần biết Annie... nhưng mà xem tình hình thì có vẻ không phải là kẻ thù! Còn Annie hình như lại không biết Đại thần, cơ mà con bé vừa mới nói Đại thần trông giống anh Thanh Trạch của nó là sao? Chẳng nhẽ Hàn Kiêu với Vân Thanh Trạch kia giống nhau lắm à?"
Vân Thâm đứng một bên lên tiếng: "Tôi mười tuổi đã rời khỏi Vân gia rồi, sau đó cũng chưa từng gặp bất cứ ai của Vân gia, lại càng không biết thằng anh họ kia trông tròn méo thế nào! Nhưng mà, quả thật gen của Vân gia không thể chê được, chắc bộ dạng của thằng đó cũng tạm được."
Ninh Tịch có chút câm nín: "Chắc là tạm được? Tên đó trông giống Đại thần đó! Chắc chắn giá trị nhan sắc của tên đó cao ngất ngưởng luôn có được không?"
Bỗng nhiên cảm nhận được không khí xung quanh lạnh đi vài độ, Ninh Tịch vội vàng bổ sung: "Tất nhiên mặc kệ tên đó là ai, đẹp trai kiểu gì cũng không đẹp trai bằng anh yêu nhà tôi đâu!"
Lúc đám Ninh Tịch còn đang tán phét, phía bên kia đã đánh đến trời long đất lở.
Nói chính xác ra thì phải là... một mình Annie đánh đến trời long đất lở...
Từ đầu đến cuối Hàn Kiêu còn chẳng thèm đổi sắc mặt, chỉ một mực nhìn chăm chú vào gương mặt của Annie còn lại thì mặc kệ cô muốn đánh thế nào thì đánh...