"Haizzz ~ khó lắm mới một có cơ hội để các người thò đầu ra, tôi cũng đỡ mất công chạy qua châu Âu tìm." Hàn Kiêu đứng dậy ngáp một cái, bộ dạng cực kì lười biếng.
Byron nở một nụ cười lạnh đầy trào phúng: "Ha ha ha, không ngờ hôm nay Kiêu gia lại sa sút tới mức này, bị mấy con tép riu này sai tới sai lui! Nhớ năm đó Kiêu gia từng tuyên bố..."
Byron còn chưa lải nhải xong đã bị tức đến nổ phổi.
Bởi vì, Hàn Kiêu đâu có coi gã ra cái thể thống cống rãnh gì, anh ta còn đang bận bàn luận sôi nổi với đám người kia.
"Bắt thằng này lại thì cha nó có tới đây không nhỉ?" Hàn Kiêu nhìn Đường Lãng hỏi.
"Ông nội à, cái này con không chắc lắm đâu!" Đường Lãng sờ sờ cằm.
"Trùm châu Âu nhiều gái lắm, tôi thấy cũng không chắc đâu." Phong Tiêu Tiêu cũng bước tới gần Hàn Kiêu.
"Đúng thế." Đường Dạ gật đầu.
"Vậy thì không có giá trị lợi dụng rồi... nên giết hay nên nhốt lại đây..." Vẻ mặt Hàn Kiêu có chút phân vân.
Ninh Tịch không nhịn nổi nữa cũng bay qua góp một chân: "Hay là cứ bắt nhốt trước đi?"
Đường Lãng lập tức tiếp lời: "Ông nội, con cảm thấy ông cứ giết quách đi cho xong! Cho nó biết ông nội lợi hại như thế nào!"
Phong Tiêu Tiêu: "Tôi đồng ý với ŧıểυ sư muội, hay là cứ bắt lại ép ông trùm châu Âu ra mặt!"
Đường Dạ: "Tôi sao cũng được..."
Byron tức đến nghiến răng kèn kẹt.
Mấy tên này dám đứng ngay trước mặt gã bàn xem nên giết hay nên bắt gã!
Gã là ai...
Gã chính là vua của thế giới ngầm châu Âu trong tương lai đấy!
"Hàn Kiêu, mày đừng có mà vênh váo!"
Tiếng nói âm trầm của Byron vừa dứt, mấy trăm người được huấn luyện nghiêm chỉnh, võ trang đầy đủ của phe Byron đã bao vây toàn bộ khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền. Thậm chí nhìn kĩ còn thấy không ít tay súng bắn tỉa đang mai phục quanh đây.
Biết được sự tồn tại của tay súng bắn tỉa thì mấy người Ninh Tịch lại càng thêm căng thẳng. Đây không phải là tay súng bắn tỉa thông thường đâu, là tay súng được gia tộc Rothschild huấn luyện đặc biệt đấy. Trừ Hàn Kiêu có thể chạy thoát ra thì bất kì ai trong đám tay súng bắn tỉa kia cũng có thể giết chết bọn họ ngay tại đây.
Đường Dạ, Đường Lãng cùng đám người Phong Tiêu Tiêu đã bày sẵn tư thế sẵn dàng lâm trận bất cứ lúc nào thì đột nhiên một âm thanh quen thuộc đằng sau lưng vang lên khiến cả ba người đồng loạt biến sắc.
"Tam công tử, đã sắp xếp thỏa đáng rồi."
Từ đằng sau, Kiều Dịch dẫn một đám sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh xông tới.
Những sát thủ này gần như đã là đội quân tinh nhuệ nhất của Kiều Dịch, ngày ông ta chờ đợi bao lâu cuối cùng cũng đã tới.
Ánh mắt Ninh Tịch hướng về phía sau lưng của Kiều Dịch nhưng lại không thấy bóng dáng của Annie, cô không kìm được mà nhíu mày lại.
Annie không tới?
Hay là không muốn đối mặt một cách chính diện với bọn họ?
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên cực kì căng thẳng.
"Sư phụ, đã lâu không gặp!" Đường Lãng vừa nhìn thấy Kiều Dịch thì tròng mắt đỏ ngầu, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.
"Tên phản nghịch!" Kiều Dịch thấy Đường Lãng thì lạnh lùng hét lên một tiếng.
Trong mắt Đường Lãng lúc này đã chẳng còn vẻ cà lơ cà phất như ngày thường mà là vẻ lạnh giá như băng: "Cũng hay đấy, không bằng hôm nay chúng ta thanh toán hết tất cả ân oán tại đây đi! Lần trước ở bệnh viện tôi đã nói rồi, lần đó coi như tôi đã trả công ơn nuôi dưỡng của ông! Còn lần này tôi nhất định không hạ thủ lưu tình đâu!"