Nói xong, ánh mắt Vân Thâm lập tức trở nên bén nhọn rơi nhìn chằm chằm Annie: "Chẳng lẽ cô là..."
Annie cười lạnh một tiếng: "Không sai, là tôi."
Đường Lãng nghe hai bên đối thoại như vậy thì cũng sắp phát điên rồi, hai kẻ này đang chơi trò bí mật gì thế, rốt cuộc Annie là ai? Vân Thanh Trạch là ai? Cùng họ với Satan thì chẳng lẽ hai người này có quan hệ gì sao?
Lúc này, Đường Dạ đột nhiên trầm giọng nói: "Vân Thanh Trạch... hình như là cháu trai của Lão gia chủ Vân Kiệt... anh họ của Satan..."
Cùng lúc đó, Vân Thâm cũng nhìn về phía Annie mà nói với giọng khẳng định: "Cô chính là em gái nuôi của Vân Thanh Trạch, Lạc Linh!"
Annie cũng không phủ nhận mà chỉ cười nhẹ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo lại tiếp tục nhìn về phía Lục Đình Kiêu: "Những người năm đó... đều đã chết... bây giờ... chỉ còn lại Lục gia các người... Tất cả các người đều phải chôn theo anh Thanh Trạch! Hừ, vô tội sao? Tao muốn để cho Lục gia các người nếm thử một chút cái cảm giác chính mắt nhìn thấy người thân nhất chết ngay trước mắt mình mà không thể làm gì được là thế nào!"
Lục Đình Kiêu nhanh chóng lục lọi trong đầu một mớ ân oán lẻ tẻ giữa Lục gia và Vân gia năm đó cùng với mấy chuyện năm xưa: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm đó chính Vân gia muốn mượn cái chết của Vân Thanh Trạch để liên hiệp với hai gia tộc khác đối phó với Lục gia chúng tôi! Nhưng, ngay sau đó chuyện này đã được điều tra rõ ràng rồi, cái chết của Vân Thanh Trạch không có bất kì liên quan gì đến Lục gia cả."
Mấy chữ "không liên quan" này khiến Annie hoàn toàn nổi giận: "Không liên quan! Nếu không vì Lục gia các người, không vì Lục Đình Kiêu mày thì sao anh Thanh Trạch của tao phải chết! Năm đó Vân Kiệt phái tao đi ám sát mày, tao từ chối nên lão già đó liền cho người giết Thanh Trạch! Sau đó lão ta nói với tao rằng Thanh Trạch chết trong tay mày, lão ta nghĩ rằng cứ thế thì tao sẽ vì báo thù mà lao đầu đi đối phó với mày! Đúng!!! Nếu không phải vì mày thì sao anh Thanh Trạch sẽ phải chết chứ hả?"
Annie kể lại chuyện cũ.
Ninh Tịch phân tích thật nhanh những thông tin này rồi cau mày nói: "Thế tức là... Vân gia và Lục gia là kẻ thù truyền kiếp! Vân gia muốn đối phó với Lục gia nên cho người đi ám sát Lục Đình Kiêu, mà cô... mà cô biết nhiệm vụ này quá nửa là đi kèm với việc bán đứng thân thể cho nên đã từ chối."
"Gia chủ của Vân gia muốn ép cô đi vào khuôn khổ, đồng thời cũng vì muốn có một lí do tuyên chiến nên không ngần ngại mà giết chết chính cháu trai ruột của mình sau đó đẩy hết mọi chuyện lên đầu của Lục gia! Nhưng mà, sau đó lại bị cô phát hiện chân tướng..."
Nói tới đây Ninh Tịch cũng đã hiểu rõ mọi chuyện: "Nếu cô đã biết cái chết của Vân Thanh Trạch không phải do Lục gia gây nên thì sao còn muốn giận cá chém thớt với Lục gia! Thậm chí là đổ cả lên đầu ŧıểυ Bảo?"
Nghe Ninh Tịch nói vậy thì đáy mắt Vân Thâm loe lóe lên, hơi thở xung quanh cũng trở nên âm trầm dần: "Có gì mà khó hiểu chứ? Bởi vì tất cả đều đáng chết! Tất cả những kẻ có liên quan đến cái chết của người ấy đều đáng chết."
Thấy Vân Thâm nói đỡ cho Annie thì Ninh Tịch lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Người ấy" trong miệng của Vân Thâm là ai? Đừng bảo là chỉ Vân Thanh Trạch nhé?
Vân Thâm nói xong thì nhìn về phía Annie cười khẽ: "Thì ra là như vậy... khó trách tại sao cá nhỏ lại mai phục bên cạnh tôi, âm thầm giúp đỡ tôi, hóa ra... cũng đều là kẻ trôi dạt nơi chân trời?"
Ninh Tịch hơi nhíu nhíu mày, vừa mới hiểu hiểu được một tí thì lại rối hết cả lên, tại sao lại dính cả Vân Thâm vào?
Cùng là kẻ trôi dạt nơi chân trời là sao?
Khóe miệng Vân Thâm kéo ra một nụ cười giễu cợt: "Lão già Vân Kiệt kia thích nhất là mấy trò ám sát rẻ tiền ấy, hy sinh một thằng cháu trai không quan trọng đã là gì, có là con gái duy nhất của mình vẫn có thể thản nhiên đưa lên giường của đối thủ thôi..."