Thấy Biểu Bảo đứng lấp ló xa xa ngoài cửa, Ninh Tịch vẫy tay với cậu nhóc: "ŧıểυ Bảo, con lại đây."
ŧıểυ Bảo mím môi, hai tay bên hông siết chặt, lê từng bước về phía Ninh Tịch.
Ninh Tịch dịu dàng xoa đầu bánh bao nhỏ: "Sao thế con yêu? Sao con lại đánh Trì Soái? Có phải Trì Soái làm gì sai không?"
Trì Soái đứng bên cạnh nghe vậy liền ấm ức bật khóc: "Cô ơi, con không có! Con đang khen cô thì tự dưng sư phụ đánh con ấy!"
"Ơ..." Thấy Trì Soái nói vậy, Ninh Tịch càng thấy kì lạ: "Con khen cô á?"
"Ha ha... Trì mập! Con khen cổ thế nào?" Phía sau truyền tới tiếng cười hả hả của Lục Cảnh Lễ.
Trì Soái liền trừng mắt với Lục Cảnh Lễ: "Không được gọi con là Trì mập! Con khen cô ấy thật mà, con khen cô trông thật xinh đẹp!"
Lục Cảnh Lễ nhìn ŧıểυ Bảo, rồi lại quay qua nhìn Trì Soái: "Ồ? Thế con nói nguyên văn lại câu đó xem nào?"
Trì Soái đảo mắt: "Con bảo... con bảo với sư phụ là... mẹ Hai của sư phụ đẹp thật đấy! Đúng, con nói vậy đấy!"
"Ặc" Lục Cảnh Lễ thở dài lắc đầu: "Trì mập à, con bị đánh không có oan đâu! Ai bảo con đâm chọc vào lòng ŧıểυ Bảo thế làm gì!"
Trì Soái ngẩn ra, mãi tới khi Nhan Như Ý cầm đồ ăn vặt tới dỗ mới chịu thôi.
Ninh Tịch cũng kịp phản ứng lại, cô kéo ŧıểυ Bảo vào một góc: "Sao con lại đánh Trì Soái, có thể nói mẹ biết được không?"
ŧıểυ Bảo bỗng nhào vào lòng Ninh Tịch: "Mẹ ơi..."
"Mẹ đây mà!"
"Mẹ!"
"Ừm."
"Không phải... không phải là mẹ Hai! Phải là “mẹ”!"
Sự quật cường trong đôi mắt trong sáng của bé con khiến tim Ninh Tịch bỗng đau đớn như bị ngàn con côn trùng gặm nhấm, nỗi đau âm ỉ lan rộng tim cô, cô nhẹ nhàng vỗ lưng con trai dịu dàng vỗ về: "Ừm, là “mẹ”!"
...
Trong phòng làm việc.
Lúc này Lục Cảnh Lễ đã chạy tới ton hót với Lục Đình Kiêu chuyện ban nãy rồi, "Haiz, Trì mập nói sai quá rồi, một câu mẹ Hai đâm thẳng vào tim ŧıểυ Bảo. Kết quả, bị ŧıểυ Bảo đấm cho một cái, đã thể còn chạy tới chỗ Ninh Tịch cầu vỗ về an ủi nữa chứ. Xem ra ŧıểυ Bảo vẫn còn rất để tâm tới chuyện này lắm, em thấy tâm trạng thằng bé dạo này không được tốt... nhưng cũng chịu thôi, tới khi công khai thân phận của Ninh Tịch thì mấy lời kiểu này càng phải nghe nhiều nữa, vì trong mắt mọi người, Ninh Tịch vốn cũng chỉ là mẹ Hai của ŧıểυ Bảo..."
Lục Đình Kiêu nghe vậy, liền ngẩng đầu khỏi đống giấy tờ kia, vẻ mặt anh trông có hơi hoảng hốt.
Một lát sau, âm thanh khàn đục của anh mới vang lên: "Chuyện đó tra thế nào rồi?"
Sắc mặt Lục Cảnh Lễ lập tức nghiêm túc lại: "Anh, đúng như anh dự liệu, camera năm ấy quả thật đã bị người ta động tới, em đã nói sao lại có chuyện không để lại chút dấu vết gì được, tra đến mức em sắp phát điên đến nơi. Hóa ra cái người thần không biết quỷ không hay kia đã cắt mất mấy phút ở giữa, giờ em đã tìm được một nhóm cao thủ cố gắng phục hồi lại rồi, vấn đề thì không hẳn là to tát, giờ chỉ còn chờ thời gian thôi."
"Được rồi."
Lục Cảnh Lễ chần chừ một hồi rồi hỏi: "Thế... anh muốn đợi khi nào tra rõ chuyện ŧıểυ Bảo năm ấy rồi mới nói hết sự thật cho chị dâu biết à? Thân thế của ŧıểυ Bảo, và người khi ấy... là anh..."
Một lúc lâu sau, Lục Đình Kiêu mới khẽ gật một cái: "Ừm."
...
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã tới ngày sinh nhật của Lục Đình Kiêu.
Buổi tiệc sinh nhật lần này được tổ chức tại khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền, hơn nữa còn được chuẩn bị từ vài tháng trước.