Trang Linh Ngọc không thể tin nổi vào tai mình, Ninh Diệu Hoa cũng sợ tới ngây người, họ không thể tin được người con gái đang ở trước mắt mình chính là Ninh Tuyết Lạc, là đứa con gái luôn ngoan ngoãn, ngây thơ, tốt bụng trong mắt họ...
Hai ông bà không thể tin nổi, không ngờ từ trước đến giờ cô ta lại ôm những suy nghĩ này trong lòng!
"Trời... trời ạ!" Không một ai có thể ngờ được mọi chuyện lại xoay chuyển kinh người thế này, ai nấy đều ngớ hết cả ra.
Con của Trang Linh Ngọc không phải do Ninh Tịch thuê người đâm, mà lại bị chính cô con gái luôn hiếu thảo này hại sao.
Không chỉ vậy, cô ta còn tự lái xe tông vào người mẹ đã vất vả nuôi cô ta khôn lớn mấy chục năm, yêu thương cô ta như con gái ruột của mình nữa.
Rõ ràng, cô ta chẳng qua cũng chỉ là con gái của một phụ nữ nông thôn nghèo hèn, vì bị bế nhầm nên mới được hưởng bao nhiêu năm vinh hoa phú quý như vậy. Chứ tất cả những thứ này vốn dĩ đâu phải là của cô ta, nếu không có Ninh gia, cô ta cũng chỉ là một đứa con gái nông thôn ở vùng núi hẻo lánh mà thôi.
Nhưng, cô ta lại coi tất cả ơn huệ của Ninh gia đối với cô ta là lẽ tất nhiên, còn cho rằng mọi thứ của nhà họ Ninh đáng ra đều là của cô ta cả nữa chứ.
Chỉ vì Trang Linh Ngọc mang thai con trai, cô ta sợ có khả năng sẽ tranh giành gia sản với mình, mà không ngần ngại đâm chết đứa con trong bụng Trang Linh Ngọc...
Đáng sợ hơn là, từ đầu tới cuối cô ta lại luôn đóng vai người bị hại, đổ tất cả trách nhiệm, tội lỗi lên Ninh Tịch...
Nghĩ tới đây, mọi người đều sợ đến nỗi lạnh hết cả người...
Họ không ngờ người con gái này lại lừa tất cả mọi người như thế, rốt cuộc cô ta nguy hiểm đến thế nào chứ…
Thật đáng sợ!
Ninh Diệu Hoa chết sững, ông ta bị cái logic hoang đường này của Ninh Tuyết Lạc làm cho tức đến mức không nói lên lời: "Súc sinh! Ninh gia nuôi dưỡng mày hơn hai mươi năm nay, không cầu mày cảm ơn thì thôi vậy mà mày lại luôn có những suy nghĩ ích kỉ, ác độc như thế à!"
Ninh Tuyết Lạc cười gằn như thể cô ta nghe thấy một chuyện gì đó rất nực cười, "Hơ hơ, cảm ơn, tôi có gì mà phải cảm ơn, tất cả mọi thứ hôm nay tôi có được đều dựa vào bản lĩnh của chính mình! Còn Ninh Tịch, cô ta có cái quái gì! Chẳng qua cũng chỉ là mang dòng máu của Ninh gia mà thôi, dựa vào cái gì cô ta chẳng phải làm gì mà cái lão già không chịu chết kia vẫn cho cô ta 10% cổ phần, còn tôi ngay đến 1% cũng chẳng có hả!"
Ninh Diệu Hoa quát lên: "Nhưng tao đã đưa hết cổ phần trong tay tao cho mày rồi, giờ mày có những 20% rồi mà vẫn còn chưa thấy thỏa mãn sao!"
Ninh Tuyết Lạc tỏ ra trào phùng: "Chủ tịch Ninh à, ông đừng có nói dễ nghe như thế, ông trao cổ phần cho tôi còn chẳng phải vì muốn liên hôn với Tô gia sao, ông có dám nói, ông có con trai rồi thì những cổ phần này vẫn sẽ là của tôi không?"
"Vậy nên mày có thể giết cả đứa em trong bụng mẹ mày như thế!!!" Vành mắt Ninh Diệu Hoa như muốn rách ra.
Trong mắt Ninh Tuyết Lạc vẫn chẳng có lấy một tia hối lỗi, cô ta đáp trả: "Các người bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa! Đứa trẻ này vốn dĩ là phải chết!”
...
Ninh Tịch đứng bên cạnh, chỉ khoanh tay lẳng lặng nhìn một nhà ba người kia vạch mặt nhau.
Tới lúc này cô mới ngắt lời: "Thật xin lỗi nhưng cho tôi được ngắt lời các vị một chút, xin hỏi Ninh đại ŧıểυ thư, người này thật sự là do cô đâm à?"
Ánh mắt âm trầm của Ninh Tuyết Lạc bắn về phía Ninh Tịch: "Ninh Tịch, mày bớt vờ vịt đi cho tao!"
Ninh Tịch tỏ ra vô tội: "Nhưng đoạn phim kia là tôi ngụy tạo, đoạn đường cô hủy thi diệt tích căn bản không có camera theo dõi, chẳng lẽ cô không biết à? Còn đây chỉ là một đoạn phim tôi nhờ chuyên viên hiệu ứng của Biệt Đội Điệp Viên Perak giúp tôi mô phỏng lại hiện trường thôi, trông thô lắm, không ngờ thế mà cô cũng tin... À phải rồi, còn dấu vân tay và vết máu..."
Ninh Tịch nhìn qua Lục Đình Kiêu.
Lục Đình Kiêu mở tập hồ sơ lấy ra một đống... ảnh về các kiểu lễ đường tổ chức hôn lễ... chứ không phải là bằng chứng...