Trịnh Mẫn Quân nhìn vẻ mặt như đưa đám của nhóm người nhà họ Ninh, lại nhìn Trang Linh Ngọc khóc đến không còn hình tượng thì âm thầm sung sướиɠ trong lòng.
Trang Linh Ngọc này đã sớm bị Trang gia đuổi ra khỏi cửa rồi nhưng hết lần này đến lần khác bà ta vẫn cứ ra vẻ là ŧıểυ thư con nhà quyền quý, mắt cao hơn đầu, nhìn ai cũng tỏ vẻ khinh thường. Sau khi bà ta mang thai thì càng thêm quá quắt, bây giờ thành ra thế này cũng coi như là quả báo.
Tất nhiên, cái khiến bà ta chán ghét nhất chính là đứa bé trong bụng Trang Linh Ngọc này. Nguyên nhân lớn nhất khiến Trịnh Mẫn Quân đồng ý cho Ninh Tuyết Lạc vào cửa chính là do Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc thề thốt chỉ có mình Ninh Tuyết Lạc là con gái. Bây giờ, bỗng tòi thêm một đứa con trai thì ai biết được sau bày bọn họ có đòi lại số cổ phần trong tay Ninh Tuyết Lạc hay không? Hiện tại đứa bé còn nhỏ cũng không tiện trở mặt nhưng một khi chờ thằng bé kia lớn rồi, Ninh Diệu Hoa lại là một con cáo già thèm con trai đến phát điên thì sao có thể không giao công ty cho con ruột của mình!
Đến lúc đó bọn họ sẽ coi Tô gia ra cái gì?
Cưới con phượng hoàng giả thì cũng thôi đi, đằng này lại mất cả quyền thừa kế Ninh thị nữa.
Đây chẳng phải là mất cả chì lẫn chài sao?
Mà Ninh gia này tính toán cũng quá lộ liễu, hoàn toàn coi bọn họ thành kẻ ngu mà đùa bỡn. Những hết lần này đến lần khác, Tô gia bọn họ vẫn phải cố kị đứa bé trong bụng Ninh Tuyết Lạc nên cũng chỉ đành im lặng không nói được gì.
Chậc chậc, nhưng bây giờ nhân quả báo ứng, không biết Trang Linh Ngọc đã làm ra cái chuyện thiếu âm đức gì mà lại bị người ta hãm hại đến mất cả con.
Trinh Mẫn Quân trong lòng nghĩ như vậy nhưng đương nhiên sẽ không biểu hiện ra mặt, bà ta giả vờ lo lắng thở dài nói: "Linh Ngọc, có phải bà vô tình đắc tội đến ai rồi không?"
Không đợi Trang Linh Ngọc lên tiếng thì Ninh Tuyết Lạc đã trầm giọng nói: "Mẹ con làm người hiền lành, nhân duyên cũng rất tốt! Dạo gần đây mẹ con dưỡng thai nên càng ít đi ra ngoài thì làm sao có thể đắc tội với ai chứ! Cứ cho là có mâu thuẫn nhỏ đi nữa cũng không đến mức thuê người làm hại mẹ con thế này!"
Nói tới đây, sắc mặt của ai ai đứng trong căn phòng này cũng càng thêm khó nhìn.
Ninh Tuyết Lạc nước mắt giàn dụa, đau lòng đến mức cứ như thể đứa bé bị mất là đứa con trong bụng cô ta vậy: "Người kia rõ ràng nhằm vào em trai con mà, rốt cuộc là ai mà lại độc ác như thế! Ngay cả một đứa bé trong bụng mẹ cũng không buông tha! Rốt cuộc là có mối thù giết cha giết mẹ gì mà phải làm ra cái chuyện tàn nhẫn như thế?"
Tô Hoằng Quang nghĩ nghĩ một lát, sau đó phân tích với Ninh Diệu Hoa: "Nếu ra tay với Ninh Tuyết Lạc hay là ông thì có khi là do tranh chấp ở Ninh thị, nhưng mà ra tay với Trang Linh Ngọc hay với đứa bé trong bụng bà ấy thì có khả năng là do có thù riêng. Khả năng đây là hành động trả thù để giải hận là rất lớn!"
Lúc này, một người nữ giúp việc đứng trong góc yếu ớt lên tiếng: "Đại ŧıểυ thư... thật ra thì... chiếc xe gắn máy kia, hình như tôi thấy ở đâu rồi..."
"Cái gì? Ở đâu?"
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào người giúp việc kia.
"Tôi cũng không chắc lắm, có khi là tôi nhìn lầm rồi!" Cô giúp việc như thể không dám nói mà nhanh chóng ngậm miệng lại.
Ninh Diệu Hoa nghiêm nghị mắng: "Bất kể có phải nhìn lầm hay không thì cô cứ nói xem đã gặp ở đâu rồi!"
Cô giúp việc lúc này mới ngần ngừ đứt quãng nói: "Kiểu dáng đó không phải xe gắn máy thông thường... mà là xe phân khối lớn chuyên để thi đấu! Lúc trước tôi từng làm ở một chỗ cách chỗ ở của ŧıểυ thư Ninh Tịch rất gần... lúc ấy, tôi thường thấy có mấy người đi xe giống vậy đậu ở chỗ ŧıểυ thư Ninh Tịch... trong đó có một chiếc giống y hệt chiếc đã đụng phải phu nhân..."
Người giúp việc kia vừa dứt lời, sắc mặt Ninh Diệu Hoa đã trở nên đen xì: "Ninh Tịch? Cô vừa nói là thấy chiếc xe ấy ở chỗ Ninh Tịch sao?