Cuối cùng, Lông Vàng mắc bệnh dại nào đó vẫn xông vào được.
"Ninh ŧıểυ Tịch, bà có bản lĩnh thì đừng có mà trốn sau lưng cậu tôi!"
Ninh Tịch bĩu môi một cái: "Tôi có ngu đâu mà không biết trốn?"
Nói xong còn không sợ chết mà đổ thêm dầu vào lửa: "Này này, Giang Mục Dã, rốt cuộc Orlando đã làm gì ông mà khiến ông tức đến thế hả?"
Giang Mục Dã ôm ngực, suýt nữa thì hộc máu: "Ông đây rõ ràng là bị làm cho tức chết có được không hả!!!"
Ninh Tịch nhỏ giọng lầu bầu: "Xin nhờ, ông là đàn ông thì sợ tên đó cái quái gì! Anh ta ăn thịt ông được chắc! Hai tên cặn bã gặp nhau nhất định có một tên mạnh hơn! Tôi cảm thấy với công lực của ông thì có thể giết chết anh ta trong nháy mắt!"
Giang Mục Dã nghiến răng nghiến lợi: "Tôi thật cám ơn lòng tin của bà đối với tôi quá!"
"Dù sao thì Orlando cũng ở tít tận Mỹ cơ mà..." Ninh Tịch vẫn còn cố gắng giãy dụa.
"Đuỵt, ngày kia Biệt Đội Điệp Viên Perak khởi chiếu rồi, tên kia khoảng thời gian này sẽ tới đây!" Giang Mục Dã sắp sụp đổ đến nơi rồi.
Ninh Tịch bấy giờ mới ngớ ra, vỗ ngực cảm thán như vừa sống sót sau cơn tai nạn: "Đúng nha! Mợ nó may quá may quá..."
May mà Giang Mục Dã giúp cô cản một kiếp này!
"Ninh ŧıểυ Tịch!" Giang Mục Dã lại bắt đầu phát rồ, quả nhiên con nhỏ này đem anh ra làm bia đỡ đạn mà.
Ninh Tịch bị gào thét cho tóc gió tung bay.
Ngay lúc ấy, Lục Đình Kiêu giơ tay ôm cô vợ bé nhỏ của mình vào lòng rồi nhìn về phía Giang Mục Dã: "Mẹ cháu vừa mới gọi điện cho cậu."
Lục Đình Kiêu vừa lên tiếng thì Giang Mục Dã lập tức bật trạng thái chiến đấu luôn: "Hả! Mẹ cháu! Mẹ cháu nói gì với cậu?"
Mỗi lần mẹ anh ta đến tìm Lục Đình Kiêu thì chắc chắn không có chuyện gì tốt!
Quả nhiên, Giang Mục Dã vừa nghĩ tới thì đã thấy Lục Đình Kiêu điềm tĩnh mở miệng nói: "Bàn chuyện kết hôn của cháu."
"Đờ!" Giang Mục Dã nhất thời nguyền rủa một tiếng, mẹ của anh có thôi đi được không. Biết rõ anh ta sợ nhất là Lục Đình Kiêu cho nên lần nào cũng cầm Lục Đình Kiêu ra dọa để ép Giang Mục Dã kết hôn.
"Cậu đã giúp từ chối rồi, bây giờ là lúc cháu cần tập trung vào sự nghiệp, chuyện kết hôn không cần vội vàng."
Giang Mục Dã mặt mày xám ngoét, đột nhiên nghe được lời này thì có cảm giác như mình được ánh sáng của Đức Phật chiếu rọi, kích động đến suýt rơi cả nước mắt: "Đúng đúng đúng! Cậu nói quá đúng!"
Phải biết là, trước mặt mẹ Giang Mục Dã chỉ có lời của Lục Đình Kiêu là chân lý. Có "lời vàng ý ngọc" này của Lục Đình Kiêu thì ít nhất trong vòng một năm nữa anh cũng không cần lo bị ép cưới!
"Hừ, được rồi, lần này coi như ông đây trượng nghĩa giúp bà làm bia đỡ đạn một lần!"
"Woa, anh yêu quá tuyệt vời ~"
Giang Mục Dã vừa mới xuôi cơn tức xong lại thấy ai kia ôm chặt lấy anh yêu nhà mình mà hôn lấy hôn để.
Thôi cho xin đi! Người hy sinh là ông đây đấy, người giúp bà cũng là ông đây nhé, này này!
Thôi kệ đi...
Hu hu hu lòng chua xót quá!
Giang Mục Dã nhìn hai tên già đầu kia cứ "chít chít meo meo" mà giận đến đau cả phổi.
Nhưng chẳng biết anh chàng nghĩ đến cái gì mà đột nhiên hoảng hốt một chút...
Không biết bắt đầu từ lúc nào...
Khi thấy hai người họ ở chung một chỗ mà Giang Mục Dã đã không còn thấy chua xót khó chịu nữa, hoàn toàn chỉ có cảm giác như đang đối với bạn thân hay người thân mà thôi...
Hừ, Lục Đình Kiêu, ánh mắt của người cậu này cũng quá sắc bén đi! Sợ là cậu ấy đã sớm nhìn ra mình hoàn toàn không còn nguy hiểm nên mới có lòng tốt giúp mình từ chối vụ coi mắt đây mà!
Hay lắm, tình địch biến thái đến mức đáng sợ, mà người ông đây thích lại càng biến thái cho nên ông đây có thua cũng đáng...