Người đàn ông trung niên vừa nước mắt lưng tròng vừa rống to, Đường Lãng, Đường Dạ, Phong Tiêu Tiêu với Hàn Kiêu lập tức đồng loạt nhìn về phía Ninh Tịch.
Ninh Tịch tự chỉa ngón tay vào mũi mình ngơ ngác nói: "Hở? Ông gọi tôi đấy hả?"
Lúc này, tên đầu trọc đứng cạnh người trung niên kia cũng nước mắt nước mũi tung bay mà xông ra: "Lão Đại! Tôi cứ tưởng rằng cô không cần chúng tôi nữa!"
Ninh Tịch: "..."
Cái quỷ gì thế?
Ninh Tịch ngơ ngác hồi lâu mới phản ứng lại được, cô nghi ngờ hỏi: "Khoan đã... từ từ... mấy người nói rõ coi! Rốt cuộc ai là lão Đại của mấy người? Có phải nhận nhầm người rồi không?"
Người trung niên nghe Ninh Tịch nói thế thì vẻ mặt nhìn cô không khác gì đang nhìn một gã đàn ông phụ bạc: "Lão Đại! Cô quên rồi sao? Tôi là Zeus đây mà!"
Tên đầu trọc cũng lập tức tiếp lời: "Tôi là Buddy nè! Lão Đại, mạng của chúng tôi đều do cô cứu mà, lúc trước là do Jeffrey muốn chiếm lấy Solomon nhưng cô đã diệt sạch bọn chúng rồi! Không có cô thì không có Solomon! Lão Đại, cô đã quên hết những chuyện này rồi sao?"
"Ớ..." Ninh Tịch nghe mà đầu óc cứ mông lung, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Cái gì mà Buddy, cái gì mà Zeus, cái gì mà Jeffrey cơ... Sao cô không hiểu gì hết thế này?
Ngay lúc ấy, Phong Tiêu Tiêu đứng bên cạnh Ninh Tịch đột nhiên như bừng tỉnh nhớ ra cái gì mà vỗ đầu một cái: "Ôi dời! Tỷ nhớ ra rồi! ŧıểυ sư muội, bọn chúng nói thật đó! Lúc ấy tỷ cũng ở! Hồi đó chẳng phải em tới St. Bernard tìm tỷ sao? Cơ mà lúc đó tỷ không có nhà nên lúc muội chạy đến thì gặp phải một đám sát thủ, cuối cùng muội lại bám theo cái lũ đó mà đến chỗ của tên lão Đại ăn hại này đó. Lúc ấy, tên này suýt nữa thì bị đám đàn em muốn soán ngôi đập chết! Muội tiện tay cứu ông ta một mạng rồi cùng nhau đến hang ổ của Jeffrey..."
Nghe Phong Tiêu Tiêu ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt nhớ lại những chuyện từ thuở tám hoánh nào thì Ninh Tịch cũng dần dần nhớ lại một chút, ngay sau đó thì có chút dở khóc dở cười: "Con bà nó... hình như có chuyện thế này thật..."
"Lão Đại! Cuối cùng cô cũng nhớ lại rồi!" Tên đầu trọc gọi là Buddy kích động không thôi.
Lão Đại ăn hại kia cũng lau nước mắt nói: "Lão Đại, lúc cô không có ở đây chúng tôi vẫn luôn cố gắng phát triển bang phái! Chờ một ngày cô trở về!"
Ninh Tịch nghe hai người này há mồm ngập miệng đều gọi cô là lão Đại thì cảm thấy vô cùng nhức đầu: "Cái đó... chờ một chút đã! Không đúng, cứ cho là tôi đánh bậy đánh bạ cứu được mấy người nhưng cũng đâu có nghĩa là tôi thành lão Đại đâu?"
Cô nhớ lúc đó cái tên lão Đại ăn hại này có nói cái gì mà "Solomon là nơi kẻ mạnh làm vua", cộng thêm chuyện cô cứu bọn họ cho nên phải để cô làm lão Đại... nhưng mà, rõ ràng cô đã từ chối ngay lúc ấy rồi cơ mà!
"Từ giây phút cô cứu chúng tôi thì trong lòng chúng tôi cô mãi mãi là lão Đại!" Buddy nói bằng một giọng đương nhiên.
Lão Đại ăn hại cũng nghiêm túc "tát nước" theo: "Đúng thế!"
Đường Lãng "phụt" một cái cười một cách đê tiện nói: "Ố ồ ồ, ŧıểυ sư muội... hóa ra... thằng ngu kia chính là muội hả?"