Thấy người tới là ai xong thì Vương Hạo Quân lập tức đứng lên: "Tô tổng... sao ngài lại tới đây?"
Sau khi Tô Diễn đem hết cổ phần chuyển vào tay Ninh Tuyết Lạc thì rất ít khi đến đây.
Chẳng lẽ là Ninh Tuyết Lạc bảo gã tới đây sao? Nhất định là thế! Nếu như mượn được lực lượng của Tô gia...
Trong mắt Vương Hạo Quân lóe lên chút hy vọng: "Tô tổng, lần này phía dưới làm ăn tắc trách khiến công ty mất đi một đối tác quan trọng như vậy tôi cũng không thể trốn tránh trách nhiệm! Nhưng việc cần thiết bây giờ là phải nghĩ cách gỡ gạc lại, không biết Tô tổng có biện pháp gì hay không?"
Tô Diễn nhìn tờ báo trên bàn làm việc của Vương Hạo Quân.
Trên đó là bức ảnh Ninh Tịch đang ngồi ở ghế nữ chính của Sát Thủ tiếp nhận phỏng vấn, tựa đề bài báo là: Ánh sáng Trung Quốc tại trường Hollywood - Ninh Tịch.
Tô Diễn nhìn tấm ảnh kia mà tròng mắt phát đau.
Cô gái của gã...
Đáng lẽ đã phải sớm đi tìm cô, rồi cho cô một câu trả lời. Nhưng bây giờ gã chỉ có thể một lần nữa vi phạm cam kết với cô, chật vật né tránh cô.
"Tô tổng... Tô tổng?"
Tô Diễn thu lại ánh mắt ở trên tờ báo: "Nghệ sĩ của mình không bằng người ta thì gỡ kiểu gì?"
Vương Hạo Quân nghe vậy thì sửng sốt: "Khụ, nhưng Tử Huyên hiện giờ dẫu sao cũng là Nhất Tỷ của Tinh Huy chúng ta, mặt mũi của cô ấy cũng là mặt mũi của Tinh Huy! Lần này bị Ninh Tịch chèn ép đến thế thì mặt mũi của Tinh Huy chúng ta quả thực cũng mất sạch!"
"Có cạnh tranh mới có bước tiến, cô ta không được thì đổi người khác đi, nói chuyện bằng thực lực."
Vương Hạo Quân bị Tô Diễn nói cho nghẹn cả họng, có điều lời của Tô Diễn... tuy nói thì nghe không hay lắm nhưng lại rất có đa͙σ lý. Các vai diễn đã được quyết định, ván đã đóng thuyền, đây là chuyện không thể thay đổi. Hôm nay Tử Huyên đã bị ép đến mức này thì Tinh Huy cũng không thể đem tất cả tài nguyên đều dồn hết cho cô ta được.
"Tôi hiểu ý của Tô tổng rồi." Vương Hạo Quân nói.
"Ừ, dạo này thân thể Tuyết Lạc không được khỏe, có chuyện gì thì hãy tìm tôi." Tô Diễn nói, trong mắt xẹt qua vẻ khổ sở, hiện giờ gã cũng chỉ có thể dùng cách này để có thể gần cô thêm một chút...
"Vâng, tôi biết rồi." Vương Hạo Quân gật đầu.
Hiện giờ Tô Diễn thay Ninh Tuyết Lạc quản lí Tinh Huy, mặc dù không thể thay đổi cục diện hiện tại nhưng Vương Hạo Quân cũng có thể tự an ủi mình rằng, dẫu sao cũng nhiều thêm một chỗ dựa.
Tô Diễn vừa mới đi không lâu thì Trịnh An Như đã như lửa cháy ngay sau mông mà xông thẳng vào phòng làm việc của Vương Quân Hạo.
"Vương tổng! Ông nhất định phải đòi công bằng cho Tử Huyên của chúng ra! Tử Huyên đã tức đến nổi phải nhập viện rồi! Không biết con khốn Ninh Tịch kia dùng âm mưu quỷ kế gì mà lại lấy được vai nữ chính! Chuyện này chắc chắn có gì đen tối đây mà! Tử Huyên của chúng ta sao có thể đi làm nền cho loại người ấy chứ, đây chẳng phải là..."
Vương Hạo Quân không vui cắt đứt lời lải nhải của Trịnh An Như: "Được rồi, chuyện gì cũng là lỗi do người khác sao? Tôi đem tất cả tài nguyên đập trên người cô ta rồi thì phải đòi công bằng thế nào được nữa? Giles tự mình giám sát việc chọn nữ chính thì có thể dùng âm mưu quỷ kế gì?"
Kể cả Lục thị có dùng quan hệ thì bản thân diễn viên cũng phải có thực lực đủ sức để thuyết phục đoàn làm phim, thậm chí còn phải thuyết phục được ngài Giles, riêng cái này thôi so với việc có quan hệ còn khó hơn lên trời! Dù sao thì ngài Giles cũng không thể tự tay phá hủy danh tiếng của mình được.
Nếu lúc trước Vương Hạo Quân chỉ có một chút hối hận, thì giờ này ông ta đã hối hận đến xanh cả ruột.
Nếu Ninh Tịch vẫn cứ ở lại Tinh Huy thì kỳ tích này, vinh dự to lớn này cũng sẽ thuộc về Tinh Huy, mà cái tên Vương Hạo Quân của ông ta cũng vĩnh viễn lưu danh trong lịch sử giới giải trí nước nhà.