"Xin chào." Ninh Tịch mỉm cười gật đầu, ánh mắt có chút dò hỏi, không hiểu vì sao người này lại đuổi theo mình.
"Là thế này, nhà sản xuất của chúng tôi muốn mời cô qua một chuyến để bàn bạc vài chuyện." Thái độ của Linda vô cùng khách khí.
Ninh Tịch nghe thế thì sửng sốt, sau đó mới cẩn thận hỏi lại: "Nhà sản xuất phim? Ý cô là... ngài Giles?"
"Đúng vậy, là ngài Giles."
Nghe được câu trả lời khẳng định của đối phương thì không chỉ Ninh Tịch mà ngay cả Từ ȶᏂασ đứng bên cạnh cũng ngây ra.
"Ngài Giles muốn đích thân gặp Ninh Tịch của chúng tôi? Không... không biết là vì chuyện gì vậy?" Từ ȶᏂασ vội vàng hạ giọng chọn lời hỏi thăm.
"Đúng thế, ngài Giles muốn đích thân gặp cô Ninh Tịch, còn cụ thể là muốn bàn về chuyện gì thì tôi cũng không rõ, cô cứ qua đi rồi sẽ biết." Nhân viên kia mỉm cười nói, trên mặt vẫn còn mang theo chút khẩn trương như thể rất sợ chuyện này không thành, không thể dẫn người vào gặp cấp trên nhà mình.
Ninh Tịch với Từ ȶᏂασ đưa mắt nhìn nhau một cái.
Ở trong nước danh tiếng của Ninh Tịch lớn thật, nhưng đặt ở Hollywood nhất là với những người có địa vị như Giles thì hoàn toàn không đáng nhắc tới, kể cả sự tồn tại của cô cũng chưa chắc đã biết.
Ngay cả chính Ninh Tịch cũng không nghĩ ra nổi, hôm nay cô chỉ ôm chút may mắn đến thử một chút thôi mà, sao người kia lại muốn gặp cô?
Cuối cùng vẫn là Từ ȶᏂασ nhanh chóng đưa ra quyết định: "Vậy thì làm phiền cô dẫn đường!"
"Vâng, mời cô đi theo tôi!" Người nhân viên kia thở phào nhẹ nhõm.
...
Ngồi lên xe, ước chừng nửa tiếng sau thì Ninh Tịch được nhân viên kia dẫn đến một câu lạc bộ tư nhân.
Đến cửa phòng riêng, Linda nói với Từ ȶᏂασ: "Làm phiền anh chờ ở bên ngoài một lát."
Dứt lời lại quay sang Ninh Tịch làm một động tác "mời", thậm chí còn mở cửa ra hộ Ninh Tịch.
"Cám ơn!" Ninh Tịch nói cảm ơn rồi hít một hơi thật sâu đi vào phòng.
Trong phòng, có một ông lão tóc bạc trắng đang ngồi chờ đã lâu. Ông lão kia lúc này đang lâm vào trầm tư, nghe tiếng mở cửa thì lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Tịch.
Lúc đi trên đường, Ninh Tịch đã củng cố lại tâm tình của mình cho nên lúc này cũng coi như là khá bình tĩnh: "Ngài Giles, xin chào."
Vừa nói chuyện, Ninh Tịch vừa không nhịn được quan sát ông lão đang ngồi trước mặt. Một khuôn mặt với những nét đặc trưng của người Châu Âu, chẳng qua là gương mặt này đã nhuốm màu thời gian, ông lão này ước chừng 80 tuổi, có vẻ rất hiền lành, dễ gần.
Danh tiếng của Giles lớn đến nỗi khiến người ta khó mà tưởng tượng được. Chỉ là ông rất thần bí, không có bất kì một đài báo hay phương tiện truyền thông nào dám đăng hình của Giles.