Tối hôm qua, sau khi nghe Lục Đình Kiêu nói câu kia thì Ninh Tịch ngủ không thấy ngon chút nào hết.
Cô mơ thấy rất nhiều giấc mộng đặc sắc, thậm chí còn mơ thấy cái đêm cô bị Chu Hướng Thành chuốc thuốc, mơ thấy cô mất đi khống chế mà đè Lục Đình Kiêu ra, tình cảnh cực kì mất kiểm soát...
A a a a a! Làm sao lại mơ loại giấc mơ này?
Ninh Tịch dùng sức vò tóc, mở vòi nước ra dùng nước lạnh hất lên mặt.
Tỉnh táo đi, hôm nay còn phải đến công ty báo danh nữa!
Lúc trước khi ra cửa, bánh bao lớn cùng bánh bao nhỏ cùng cỗ vũ tinh thần cho cô.
Lục Đình Kiêu: "Cố lên!"
ŧıểυ Bảo giơ bảng viết chữ: Fighting!
Người máy đứng cạnh bánh bao nhỏ bắn pháo bông, dùng cái giọng máy móc nói “cố lên, cố lên”.
"Cám ơn, cám ơn!" Ninh Tịch hôn bánh bao nhỏ một cái rồi cúi đầu chào Đại Boss, chỉ có điều cố gắng lảng tránh ánh mắt của anh.
Dẫu sao, trong giấc mộng tối qua, thiếu chút nữa cô làm gì gì đó với anh...
Cuối cùng cũng tới công ty giải trí Thịnh Thế.
Đứng trước tòa nhà to lớn hùng vĩ, đối mặt với sự khởi đầu mới, cơ hội mới, thử thách mới, lòng nhiệt huyết của Ninh Tịch bỗng bùng cháy lên.
Khi cô bước chân vào cao ốc Thịnh Thế, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Đm! Sao là lại xa hoa đến mức độ này?
Phong cách trang hoàng nguy nga lộng lẫy, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là ý tưởng của con hàng Lục Cảnh Lễ.
Ninh Tịch dựa theo chỉ dẫn Lục Cảnh Lễ đưa cho, bước thẳng vào thang máy đi lên tầng 17, tiến tới gian phòng làm việc cuối dãy.
"Mời vào." Bên trong truyền ra một giọng phụ nữ cứng nhắc.
Đẩy cửa bước vào, Ninh Tịch có cảm giác như đôi mắt của mình bị thanh lọc ngay lập tức.
Khác với vẻ chói lói bên ngoài, căn phòng làm việc này có màu chủ đa͙σ là đen và trắng, phong cách hết sức tối giản.
Trước bàn làm việc là một người phụ nữ đeo kính gọng đen, trên người mặc một bộ đồ công sở màu vang đỏ.
"Chị Lâm, chào chị, tôi là Ninh Tịch, tôi tới báo danh!" "Ninh Tịch, chào cô, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ là quản lí của cô, Lâm Chi Chi. Chắc cô cũng từng nghe qua việc tôi không nhận người mới, nhưng mà hiện tại Lãnh Man Vân muốn lui về ở ẩn nên công ty cần có người có thể thay thế vị trí của cô ấy."
Lâm Chi Chi giải thích hết sức đơn giản, đồng thời dùng ánh mắt sáng như đèn pha đánh giá Ninh Tịch, tuy có cảm giác áp bách nhưng cũng không khiến người khác thấy khó chịu.
Cô gái đang đứng trước mặt cô quả thật là loại hình hoàn toàn khác so với Lãnh Man Vân, ấn tượng đập vào mắt lần đầu tiên là cô ấy rất đẹp, kiểu đẹp có thể khiến chủ nhân nó có quyền được kiêu ngạo.
Không thể phủ nhận vẻ đẹp của cô ấy là một loại vũ khí sắc bén để nhanh chóng trở nên nổi tiếng, nhưng đồng thời nó cũng là con dao hai lưỡi, rất dễ bị chụp cái danh bình hoa lên đầu, cũng dễ bị dính scandal tình ái.
Ninh Tịch nghe Lâm Chi Chi nói xong thì có chút kinh ngạc, cô sẽ thay thế vị trí của Lãnh Man Vân?
Yêu cầu này hình như hơi cao rồi?
Nhưng mà thử thách càng khó lại càng khiến Ninh Tịch hưng phấn. Huống hồ đây còn là mục tiêu của cô!
"Mặc dù công ty chuẩn bị coi cô là người nối nghiệp để bồi dưỡng nhưng mà... tôi phải nói trước. Cô có thời gian thử việc là nửa năm, nếu đến thời hạn đó cô không đạt được yêu cầu của tôi thì sẽ bị loại. Cô có thể tiếp tục ở lại công ty nhưng tôi không còn là quản lí của cô nữa. Hiểu không?" Lâm Chi Chi lạnh lùng nói.
Ninh Tịch lập tức nghiêm túc gật đầu: "Dạ hiểu."
Lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên, một cô gái trẻ tuổi mũm mĩm trông có vẻ rất thân thiện đi vào.
"Đây là trợ lý tôi sắp xếp cho cô."
"Chào chị, em là Hồ Đào, chị có thể gọi em là Đào!" Cô gái có chút xấu hổ tự giới thiệu.
"Chào em!" Ninh Tịch có ấn tượng đầu tiên rất tốt với cô gái nhỏ mập mạp này.