Stylist vừa thu dọn trang phục trong phòng, vừa âm thầm chửi bới trong lòng, đúng là bắt bẻ quá đáng! Rốt cuộc cô ta muốn mặc cái gì? Long bào chắc? Ninh Tịch nhà người ta chỉ mặc một bộ sườn xám trắng thôi mà đã đè bẹp được các hoa thơm cỏ lạ rồi! Nói cho cùng thì trang phục thì cũng phải coi là do người nào mặc nữa! Người mặc không đẹp thì bắt bẻ quần áo có ích gì…
Đương nhiên là những lời này cô ta không dám nói toẹt ra rồi, chỉ có thể cúp đuôi ra ngoài tìm tiếp.
Sau khi Stylist rời đi không lâu thì Trịnh An Như đi vào. Cô ta nhìn đống lễ phục trong phòng cùng với vẻ mặt khó coi của Hàn Tử Huyên thì lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, bèn bước tới trấn an: "Tử Huyên, vẫn còn lo lắng chuyện lễ phục à! Dựa vào bọn họ thì kiếm được bộ lễ phục nào đẹp chứ? Yên tâm, Ninh phó tổng đã tự mình đặt đồ ở nước ngoài về cho em rồi, nhất định sẽ về trước đêm mai."
Nghe nói như thế, sắc mặt của Hàn Tử Huyên mới thoáng giãn ra, nếu là Ninh Tuyết Lạc tự mình ra tay giúp cô ta thì chắc chắn không có vấn đề gì.
Không biết nghĩ đến điều gì, Hàn Tử Huyên lại ngẩng đầu hỏi Trịnh An Như: "Có nghe ngóng được gì về tiết mục của đám Ninh Tịch không?"
Vừa nhắc đến chuyện này, Trịnh An Như lập tức cười như không thấy mặt trời: "Có, dạo này bọn họ vẫn luôn luyện tập chuẩn bị cho nó, là một vở nhạc kịch cũ rích, bọn chúng nghĩ ra được cái trò này cũng tài!"
"Nhạc kịch..." Hàn Tử Huyên cũng cười lạnh một tiếng.
"Tự cho là thanh cao khác biệt, xem ra muốn làm màu đến điên rồi! Cũng chẳng nghĩ xem bây giờ là thời đại nào rồi, còn ai có hứng thú với thứ đó nữa chứ! Đến lúc đấy người xem chắc chắn sẽ ngủ thiếp đi mất, thật khôi hài!" Vẻ mặt Trịnh An Như đầy khinh thường.
Nói xong lại kích động nói tiếp: "Ngược lại, đoạn dance của em chắc chắn sẽ khiến mọi người choáng ngợp không thôi!"
...
Đảo mắt đã đến ngày cuối cùng.
Trong văn phòng làm việc của Từ ȶᏂασ, một nữ diễn viên trẻ ngồi trên salon khẩn trương đến xoắn hết các ngón tay vào với nhau: "Anh ȶᏂασ… Em không làm được đâu… chuyện quan trọng như thế… nhỡ em làm hỏng thì sao…"
Từ ȶᏂασ khuyên nhủ: "Tần Sương, em vào nghề đã lâu vậy rồi, mọi sự nỗ lực, cố gắng của em, anh đều trông thấy hết. Em chỉ thiếu một cơ hội, bây giờ cơ hội ấy đập xuống đầu em rồi, em còn tính đẩy ra ngoài, em nói xem em có ngốc hay không?"
Vẻ mặt của Tần Sương vẫn đầy bối rối: "Anh Tịch định đổi tiết mục khác ạ, cho nên mới bảo em diễn thay vai nữ chính cho anh ấy? Không phải là em không muốn giúp, mà... em lo rằng mình sẽ làm không tốt… gây thêm phiền phức cho công ty…"
Dù sao, cô cũng chỉ là một diễn viên hạng ba nho nhỏ mà thôi, nào có tư cách góp mặt trong sự kiện lớn như thế, lại còn đảm nhiệm vai diễn quan trọng.
"ŧıểυ Tịch không đổi tiết mục, chỉ đổi vai thôi." Từ ȶᏂασ cũng không giải thích thêm mà tiếp tục khuyên: "Em nói xem em còn phải sợ gì nào? Em không tin mình, chẳng nhẽ cũng không tin cả anh và ŧıểυ Tịch sao?"
"Em có xuất thân chính quy, lại được đào tạo chuyên nghiệp. Trước khi vào nghề cũng đã từng tham gia biểu diễn nhạc kịch và đóng kịch, nội dung vở "Bóng ma trong nhà hát" này cũng nắm rõ như lòng bàn tay, ngoài em ra thì không thể là ai khác nữa! Trước đó Ninh Tịch cũng đã nói với anh rồi, muốn nâng đỡ em. Vừa hay lần này lại có cơ hội tốt như thế. Cơ hội trở mình của em tới rồi đó con bé ngốc này!"
Từ ȶᏂασ nói thế lại càng khiến Tần Sương thấy áp lực hơn: "Em vẫn cảm thấy em không làm được…"
Từ ȶᏂασ ra sức vừa dỗ vừa phỉnh, nói đến mức rách toạc cả miệng ra mà con bé này vẫn cứng đầu như thế thì ức đến muốn thổ huyết. Con bé này cái gì cũng tốt hết, ngoan ngoãn thành thật nhưng cái chỗ dở nhất cũng chính là vì quá ngoan ngoãn thành thật nên không đủ can đảm.