"Đúng vậy, đã kết hôn rồi, hơn nữa chị còn rất hạnh phúc nữa! Giờ thì yên tâm được chưa hả ŧıểυ Đường Tăng?" Ninh Tịch khẽ cười.
Đường Nặc gật đầu lia lịa, cuối cùng cậu cũng thể bỏ được tảng đá lớn trong lòng rồi.
"Có điều, em cũng hiểu đấy, vì vấn đề nghề nghiệp của chị nên tạm thời vẫn chưa thể tổ chức hôn lễ được, tới lúc đấy sẽ mời em, chị còn phải để em cõng chị xuất môn nữa chứ!"
"Chuyện đó thì tất nhiên rồi! Chắc chắn phải là em cõng chứ!" Đường Nặc kích động.
Hai chị em cứ vui vẻ vừa đi vòng quanh sân tập vừa nói chuyện.
Đang nói, phía sau bỗng truyền tới một tiếng gọi giật...
"ŧıểυ Tịch..."
Hai chị em theo phản xạ ngoảnh lại.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc vest đứng phía sau mình, trông gã có vẻ mệt mỏi, hơi chật vật, gã nhìn chằm chằm Ninh Tịch không rời một khắc.
Thấy Tô Diễn bỗng xuất hiện ở đây, Ninh Tịch cau mày, sắc mặt cô cũng lạnh xuống.
Đường Nặc nhìn Ninh Tịch, lại nhìn Tô Diễn, sau đó như nghĩ tới chuyện gì mà lập tức cuống quýt: "Chị, không phải em... em không biết sao anh ta lại ở đây nữa..."
Không đợi Ninh Tịch mở miệng, Tô Diễn đã đáp thay: "Là anh cố tình đợi ở đây, vì ngoài nơi này ra, anh thật sự không biết làm thế nào mới có thể gặp được em nữa."
Bắt đầu từ trước khoảng thời gian cô hôn mê, Tô Diễn luôn cố gắng liên lạc với cô, không ngờ sau khi tỉnh lại gã vẫn chưa chịu từ bỏ, thậm chí còn lợi dụng cả Đường Nặc...
"Có chuyện gì không?" Ninh Tịch hỏi.
"Anh có thể nói chuyện riêng với em không?" Tô Diễn nói rồi đưa mắt nhìn Đường Nặc.
"Chị..." Đường Nặc khó xử nhìn Ninh Tịch, cậu biết rõ chị mình không muốn gặp Tô Diễn nhưng giờ vì cậu mà lại phải chạm mặt với gã.
Cậu nào biết sau khi Tô Diễn gọi điện thoại cho cậu thì đã liệu được việc cậu sẽ hẹn gặp Ninh Tịch mà thủ sẵn ở đây...
Ninh Tịch nhìn vẻ mặt áy náy xin lỗi của Đường Nặc, sắc mặt cô dịu xuống vỗ về: "ŧıểυ Nặc, chuyện này không liên quan tới em, em ở đây đợi chị."
Đường Nặc chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Ninh Tịch nói xong liền đi thẳng về phía khán đài.
Tô Diễn thở phào nhẹ nhõm vội đuổi theo cô.
Đường Nặc đứng bên dưới, có chút lo lắng nhìn hai người, đề cao cảnh giác để nếu xảy ra chuyện gì thì có thể xông tới bất cứ lúc nào.
Lúc này, trên khán đài chỉ có Ninh Tịch và Tô Diễn.
Ninh Tịch không nhiều lời, cô thẳng thừng: "Nói đi."
"Anh..."
Tròn một năm qua, gã có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại cứ phải nín nhịn trong lòng, vậy mà lúc này khi đứng trước mặt cô, gã lại không biết phải mở miệng thế nào cả.
Lúc này, cô mặc đồng phục đại học Đế Đô, buộc tóc đuôi ngựa, vì không trang điểm nên trông càng non nớt hơn vẻ thường ngày, dù đứng trong màn đêm đen thế này gã vẫn có thể thấy được làn da mịn màng của cô. Gã bỗng như được đưa về thời niên thếu, người đứng trước mặt gã đây như trùng lặp với hình ảnh cô gái trong hồi ức...
Người con gái của gã...
Tô Diễn không nói, Ninh Tịch cũng không mở lời, hai người chỉ lẳng lặng đứng đó.
Tay gã siết chặt thành quyền ở hai bên hông, vì quá căng thẳng mà có chút run rẩy.
Còn Ninh Tịch đã bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tô Diễn cũng chịu nói: "ŧıểυ Tịch, chúng ta..."
Ninh Tịch ngước mắt, nhìn người đang ông đang mãi không nói tiếp được.
Bị cô nhìn chăm chú, Tô Diễn chỉ cảm thấy máu toàn thân mình như muốn sôi trào lên...
Cuối cùng, gã buột mồm nói nốt lời còn lại: "Chúng ta... bắt đầu lại từ đầu được không?"