Không bao lâu kể từ khi Từ ȶᏂασ đăng lên weibo, phía Trịnh An Như cũng đã lập tức nhìn thấy.
"Chậc, còn dám mời phóng viên mở họp báo cơ đấy! Còn đăng cái gì mà chân tướng không bằng quên lãng? Tưởng là nói một câu không đầu không đuôi, lập lờ nước đôi là có thể tránh nặng tìm nhẹ, đánh lạc hướng đấy à? Lại dùng mấy chiêu cũ rích này! Hừ, lần này không thể để cho hắn ta dễ dàng lừa gạt thế được."
"Theo dõi sát sao vào." Hàn Tử Huyên liếc Trịnh An Như một cái, cô ta không muốn để xảy ra bất kỳ sai sót nào nữa. Sự việc của Giang Mục Dã lần trước đã khiến cô ta tổn thương nặng nề rồi.
Cô ta tốn công tốn sức khua môi múa mép giả vờ đáng thương, giải thích với fan là vì xuất phát từ đa͙σ đức nghề nghiệp nên mới không đứng ra giải thích chân tướng sự việc đúng lúc được. Nhưng trước đây fan đã từng căm hận phỉ nhổ Giang Mục Dã như thế nào, đổ oan cho cho Giang Mục Dã bao nhiêu thì bây giờ lại quay ra căm ghét cô ta bấy nhiêu.
Muốn dập tắt cơn tức của fan không phải là chuyện việc chỉ trong một sớm một chiều, huống hồ fan của Giang Mục Dã lại còn là fan hiếu chiến nhất giới giải trí nữa.
Sau lần này, cô ta không chỉ mất đi một lượng lớn fan thích ghép cặp cô ta với Giang Mục Dã. Mà mấu chốt nhất là, sau này cô ta sẽ không bao giờ có thể tung scandal với Giang Mục Dã được nữa, không chỉ như thế, cô ta còn phải tránh xa cái tên Giang Mục Dã này ra nữa.
Tất cả những thứ này, cô ta đều sẽ phải đòi lại từ Ninh Tịch!
"Tử Huyên, em cứ yên tâm, bên này chị nhất định sẽ theo dõi sát sao, đến lúc đó bên phóng viên cũng sẽ có người của chúng ta sắp xếp vào. Bất kể bọn họ dùng lý do gì đi chăng nữa tuyệt đối cũng sẽ không thể lừa dối cho qua chuyện này được! Em nghĩ xem, lý do gì có thể giải thích cho việc Ninh Tịch biến mất cả một năm trời, ngay đến cái mặt cũng không thèm xuất hiện lấy một lần? Chỉ riêng việc bỏ rơi fan của mình thôi cũng đã đủ để cô ta nửa bước đều khó đi rồi!"
…
Tối hôm sau, tại khách sạn Hoàng Tước.
Cả giới giải trí đều hướng sự tập trung vào buổi họp báo trở lại của Ninh Tịch.
Bắt đầu từ sáng sớm, bên ngoài khách sạn đã đầy ắp fan, các kênh truyền thông và phóng viên thì không ngừng kéo đến, cả một cái khách sạn bị vây chặt như nêm cối. Thư mời của cuộc họp báo này lại càng khó có được.
Khi chỉ còn cách thời gian bắt đầu của cuộc họp báo khoảng mười phút, một chiếc xe màu đen yên lặng dừng trên đường đối diện khách sạn cách khoảng 100 mét.
Trong xe, Tô Diễn nhìn chăm chăm vào lối ra vào của khách sạn.
Những âm thanh ồn ào huyên náo vang lên, một chiếc xe bảo mẫu dừng trước cửa khách sạn, dưới sự hộ tống của vệ sỹ, Ninh Tịch nhanh chóng vào trong khách sạn.
Từ góc độ của Tô Diễn, chỉ có thể nhìn thấy một góc áo màu nhạt, nhưng lại khiến bàn tay đặt trên vô lăng của gã ta siết lại thật chặt, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.
Sau khi biết được Ninh Tịch trở lại, gã ta liền đến nơi cô ở, bao gồm cả những nơi cô có thể ở, nhưng mà vẫn chẳng thu hoạch được gì cho nên chỉ đành đợi ở đây.
Từ tối hôm qua, khi biết được Ninh Tịch muốn mở họp báo tại đây, xe của gã ta vẫn luôn đỗ ở khu vực quanh khách sạn cả một đêm…
Lúc này, trong phòng đa chức năng của khách sạn không còn một chỗ trống, ngay đến cả lối đi cũng chật cứng phóng viên.
Toàn bộ quá trình của cuộc họp báo lần này được một kênh chia sẻ video nổi tiếng nào đó phát sóng trực tiếp, nɠɵạı trừ các phóng viên có mặt tại hiện trường thì tất cả các fan đều đang đợi phát sóng trực tiếp.
"Xin hỏi vì Ninh Tịch bị bao nuôi nên mới rút lui là sự thật có phải không?"
"Ninh Tịch không chịu tiến bộ, thực lực giảm sút, lần này comeback có thể tiếp tục sự huy hoàng của trước kia chứ?"
"Năm đó Ninh Tịch không có trách nhiệm, không xuất hiện trong bất cứ một sự kiện quan trọng nào hết, thậm chí cả lễ trao giải. Mặc kệ cho fan lo lắng cùng kêu gọi, bây giờ lại xuất hiện để moi tiền, như thế phải chăng là quá không tôn trọng các fan?"
…
Vừa mới bắt đầu, đám phóng viên đã tới tấp thi nhau đặt câu hỏi, câu sau còn sắc bén hơn câu trước.
Trên kênh phát sóng trực tiếp những lời khó nghe hơn nữa và cả những vấn đề khác cũng ào ào xuất hiện.
[Làm thế nào bây giờ… cứ coi như trái tim tui làm bằng thủy tinh đi… cho dù lý do của anh Tịch là gì đi chăng nữa… tôi vẫn cảm thấy như mình bị bỏ rơi…]
[Lầu trên thân mến, không phải chỉ có một mình bạn đâu!]