Trên đường đi, Ninh Tịch mở cửa xe xuống để gió mát của buổi sáng sớm thổi vào, không khí mát mẻ dường như đã thổi tan luôn cả những tâm tình tích tụ trong lòng mấy ngày qua.
Lục Đình Kiêu mở radio, trong xe liền vang lên tiếng nhạc:
"Khinh khí cầu chuyển lời yêu của anh bị gió thổi đến con phố đối diện, bay lên trời cao
Em nói em không đuổi được, muốn anh biết khó mà lui.
Món quà không cần đắt tiền, chỉ cần, chỉ cần một chiếc lá vàng rơi...
Ừ, đúng rồi, một lần hẹn hò thật lãng mạng, không sợ hãi bất cứ điều gì...
Có được em sẽ có cả thế giới, em yêu, từ ngày yêu em, anh thấy thế giới này thật ngọt ngào.
Em yêu, đừng do dự như vậy ánh mắt của em nói em đồng ý."
...
Bài hát này có giai điệu rất vui tươi mang cảm giác năng động nhưng tại sao Ninh Tịch nghe lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó kì lạ?
Rõ ràng chỉ cùng nhau đi chợ mà thôi tại sao lại thành hẹn hò thế hả?
Hơn nữa lời của bài hát này... chẳng biết tại sao lại khiến cô có cảm giác chột dạ! 30 phút sau, cuối cùng cũng đến được chợ trong bầu không khí vi diệu đó.
"Cần mua khẩu trang không?" Lục Đình Kiêu có chút không yên tâm hỏi. Vì không muốn bị quấy rầy nên lần này anh không mang theo vệ sĩ.
"Không cần đâu, chỗ này toàn người dân lao động, họ cũng chẳng có nhiều thời gian mà quan tâm mấy chuyện đồn nhảm. Chưa kể hôm nay tôi thục nữ như vậy nên chắc chắn không ai nhận ra đâu, so với tôi thì anh với ŧıểυ Bảo mới cần khẩu trang hơn đấy!" Ninh Tịch chế nhạo.
Mặc dù lúc này vẫn còn hơi sớm, nhưng trong chợ đã có không ít người đang nhộn nhịp qua lại.
Ninh Tịch lo ŧıểυ Bảo không quen vì vậy khom người bế thằng bé lên.
Đây là lần đầu tiên ŧıểυ Bảo tới chỗ như này, thằng bé hết nhìn đông lại nhìn tây, cái đầu nhỏ hết đặt ở vai phải của cô lại quay sang vai trái, vô cùng hiếu kì.
Chỉ có điều, gần đây bánh bao nhỏ hơi lên cân, có chút nặng, Ninh Tịch bế một lúc đã thấy mệt.
Lục Đình Kiêu ở một bên rất kịp thời nhấc ŧıểυ Bảo trong tay cô ra: "Để tôi bế."
Cả người bánh bao nhỏ đã ở trên tay Lục Đình Kiêu nhưng cánh tay nhỏ bé vẫn sống chết ôm lấy cổ Ninh Tịch không buông.
Sắc mặt Lục Đình Kiêu nghiêm nghị: "Con có biết con rất nặng không?"
Bánh bao nhỏ nghe vậy thì lập tức lộ ra vẻ mặt như bị “trọng thương”, chẳng khác gì vẻ mặt thiếu nữ khi bị người khác chê béo vậy.
Ninh Tịch dù cảm thấy rất buồn cười nhưng vẫn vội vàng an ủi: "Đừng nghe ba con nói bậy, con chẳng hề nặng chút nào, mập thêm nữa mới tốt. Chẳng qua là ba con ôm con chắc hơn, mà ba con lại cao nữa có bế con thì con mới nhìn được rõ hơn!" ŧıểυ Bảo miễn cưỡng chấp nhận lời dỗ dành của Ninh Tịch, nhưng giờ nhóc hết muốn ngắm cảnh rồi, cả đoạn đường chỉ nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch hình như sợ cô bị người khác đẩy ra mất, vừa nhìn thấy cô cách hơi xa một chút là đưa tay ra với.
"Oa! Cá bên kìa nhìn rất tươi nha!" Ninh Tịch y như một con lươn chui vào một sạp hàng.
Lục Đình Kiêu nhìn theo cô sau đó đưa một tay ra bắt lấy tay cô.
"..." Ninh Tịch sửng sốt, theo bản năng nhìn về cái tay đang bị nắm, lòng bàn tay đang nóng lên.
"ŧıểυ Bảo sợ cô đi lạc." Sắc mặt Lục Đình Kiêu có vẻ rất bất đắc dĩ.
Ninh Tịch nhìn ŧıểυ Bảo, bấy giờ mới phát hiện vẻ mặt lo lắng của thằng bé.
"Ây, nàng dâu trẻ, con cá này cô có mua không?" Lúc này bác gái bán cá đột nhiên hỏi.
Ninh Tịch vội vàng nói: "Mua mua mua, nhìn thôi cũng đủ biết con cá này của bác là cực ngon!"
"Ánh mắt của cô không sai đâu, cô cứ đi hỏi cả cái chợ này xem, ai cũng biết cá nhà tôi là ngon nhất đấy!" Bác gái vô cùng tự hào.
Ninh Tịch lúc này mới phát hiện chỗ không đúng, bác gái này gọi cô là "nàng dâu trẻ"?
Hiển nhiên lại nhầm bọn họ thành một gia đình ba người rồi...