Sau khi nhìn rõ cô gái ấy là ai, Lương Phi Tinh trợn tròn mắt, biểu cảm như thể gặp ma giữa ban ngày.
Anh ta kinh ngạc đánh giá người phụ nữ đã biến mất cả năm trời trước mặt, không chỉ kinh ngạc vì đột nhiên nhìn thấy cô xuất hiện mà còn là vì khí chất của cô ấy lúc này.
Lương Phi Tinh quả thật khó lòng mà tưởng tượng ra nổi cái đám chuột cống luôn âm thầm đưa ra các suy đoán nào là dáng người của Ninh Tịch bây giờ biến dạng thế nào, hay là phẫu thuật thất bại không dám ra ngoài.... khi nhìn thấy Ninh Tịch lúc này sẽ có biểu cảm như thế nào!
Khó mà tưởng tượng ra… nếu như Ninh Tịch lại một lần nữa xuất hiện trước công chúng sẽ gây ra chấn động đến mức nào…
Cả cái giới giải trí này đều đảo lộn vì cô ấy…
Chỉ cần… cô ấy muốn mà thôi…
Quả thật cô ấy sinh ra đã được định là vua, là người chiến thắng của thế giới này…
Lương Tĩnh Phi bình thường mồm mép dẻo kẹo như thế mà giờ khắc này ngay cả một câu cũng không thốt lên nổi, cả người đều rơi vào trạng thái kinh ngạc cực độ cùng với không thể tin nổi.
Đúng vào lúc này, ánh mắt anh ta liếc thấy chiếc nhẫn khiêm tốn nằm im lặng trên ngón tay của cô gái…
Anh ta lập tức liếc về phía chiếc nhẫn trên ngón tay của ông chủ mình, quả nhiên là cùng một cặp…
Ôi má ơi…
Bọn họ kết hôn rồi?
Cứ cho là anh ta đã biết mối quan hệ của bọn họ từ sớm rồi nhưng bây giờ cũng mất một giây để đần người.
Ôi Đại Boss của anh, Nữ Vương của anh thế mà lại lấy nhau thật rồi này…
Hừm, cái tin này mà tung ra ngoài đảm bảo cả cái giới giải trí này sẽ nổ tung!
Hồi trước còn rộ lên cái tin Ninh Tịch bị lão già giàu có nào đó bao nuôi hay là lén lút có chửa hoang nên mới rút lui khỏi giới giải trí, mẹ nó chứ, người ta mới thực sự là kẻ chiến thắng trong cuộc sống này đấy, cái đám nhân loại ngu ngốc này!
"Bà… bà chủ! Đã lâu không gặp… quả thực đã lâu không gặp…" Không biết qua bao lâu Lương Phi Tinh mới khôi phục lại năng lực nói chuyện bình thường của mình.
Thấy Lương Phi Tinh nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch lâu như thế, Lục Đình Kiêu vốn dĩ đã không vui nhưng sau khi nghe thấy câu "bà chủ" thì vẻ mặt mới dịu đi đôi chút: "Là ŧıểυ Tịch muốn tìm anh."
"Ơ… là bà chủ tìm tôi ạ… Không biết bà chủ tìm tôi… là có chuyện gì ạ?" Vẻ mặt của Lương Phi Tinh lại càng hoảng loạn.
Ninh Tịch thấy thế liền trấn an: "Giám đốc Lương đừng căng thẳng, không có chuyện gì lớn đâu, anh cứ ngồi xuống uống chén trà trước đã."
Bên công ty, giờ cũng chỉ có Lương Phi Tinh là cô còn có chút quen, mà cô có rất nhiều chuyện vẫn cần đến anh ta ra mặt giúp mình. Cộng thêm việc Lương Phi Tinh cũng biết quan hệ của cô với Lục Đình Kiêu, cũng coi như là người phe ta thế nên khi Lục Đình Kiêu liên lạc với Lương Phi Tinh hộ cô, cô mới không từ chối.
"Vâng… vâng vâng…" Lương Phi Tinh ngồi xuống, nhấp một ngụm trà hoa đặt trên bàn.
"Giám đốc Lương, lần này tìm anh đến đây là vì… tôi muốn comeback." Ninh Tịch lên tiếng.
"Phụt…" Ngụm trà trong Lương Phi Tinh bay luôn ra ngoài, ho sặc ho sụa: "Cái… cái gì? Không phải chứ, bà chủ vừa nói cái gì cơ ạ?"
"Tôi nói, tôi muốn trở lại." Ninh Tịch lặp lại một lần nữa, gương mặt xuất trần đó dần dần nở một nụ cười.
Lương Phi Tinh: "!!!"
Anh ta vừa nghe thấy cái gì thế???
Ninh Tịch nói rằng cô ấy muốn "comeback"?
Thế này mà không phải là việc lớn ấy à?
Nhưng mà, chuyện này làm sao có thể được? Bây giờ Ninh Tịch có thiếu cái gì đâu, ở giới giải trí cô ấy cũng đã lên đến đỉnh vinh quang, lại còn lấy được một người đàn ông như Lục Đình Kiêu nữa, cuộc sống này còn gì phải mong muốn? Sao có thể lại muốn "comeback" nữa đây?