Quả nhiên, lúc Ninh Tịch gọi video cho Ninh Thiên Tâm, Ninh Thiên Tâm liền nói cô ấy đang tính xin nghỉ dài hạn để trở về nước một chuyến.
Vì tin tưởng Lục Đình Kiêu, cô luôn cố đè nỗi nghi ngờ trong lòng lại nhưng mà lâu như vậy rồi mà lòng cô vẫn không yên nổi, bất luận thế nào cô vẫn muốn phải được tận mắt trông thấy Ninh Tịch thì mới yên tâm được.
"Chị Thiên Tâm, em không sao, nhảy nhót tưng tưng luôn hà! Em nhảy chị xem nhé!" Ninh Tịch vừa nói vừa cầm điện thoại nhảy tưng tưng.
"Không sao là tốt rồi… Không sao là tốt rồi…" Ninh Thiên Tâm không hỏi nguyên nhân ra sao, chỉ cần thấy được Ninh Tịch là cô liền yên tâm.
"Chị Thiên Tâm, chị thì sao? Dạo này thế nào? Sao em trông sắc mặt chị không được tốt lắm?" Ninh Tịch quan tâm hỏi han.
Ninh Thiên Tâm khẽ thở dài một tiếng: "Cũng không có việc gì lớn, đã giải quyết xong rồi."
"Có phải Ninh Diệu Bang lại làm phiền chị không? Cái ông già này đúng là, vẫn còn chưa hết hi vọng?" Ninh Tịch cau mày.
Vẻ mặt Ninh Thiên Tâm cũng bất đắc dĩ: "Em có biết tình hình của Ninh gia bây giờ không?"
Ninh Tịch trầm ngâm: "Đại khái cũng biết qua loa một chút."
Đầu bên kia điện thoại, Ninh Thiên Tâm cân nhắc một chút rồi mới nói: "Không biết Ninh Tuyết Lạc dùng thủ đoạn gì mà 6% cổ phần trong tay ba chị đều cho cô ta hết. Vì thế, bây giờ trong tay Ninh Tuyết Lạc có tới 21% cổ phần, còn nhiều hơn cả số cổ phần trong tay cô Thu Đồng, trên cơ bản là bây giờ cô ta đang nắm giữ công ty."
"Bây giờ, ba chị ép chị kết hôn không được nên muốn lấy 10% cổ phần trong tay chị…"
"Khốn kiếp! Tuyệt đối đừng cho ông ta! Cổ phần này là thứ để chị và mẹ chị sống an ổn qua ngày mà!" Ninh Tịch vội nói.
"Chị biết, chị tuyệt đối sẽ không giao cho ông ta, việc học của chị bên này đã kết thúc, cũng đã dọn tới nơi mới, chắc ông ta không tìm đến nữa đâu."
Ninh Tịch gật gật đầu: "Chị cẩn thận một chút, chị còn liên lạc với Tần Mộc Phong kia không?"
"Có, bác sĩ Tần giúp chị rất nhiều."
"Vậy là được rồi, có việc gì thì chị cứ tìm anh ta, đừng khách khí làm gì. Phía trong nước, em cũng sẽ theo dõi giúp chị, nếu có chuyện gì chị nhất định phải liên lạc với em đó."
"Được rồi, chị biết rồi, em cũng chăm sóc bản thân cho tốt."
Ninh Tịch trò chuyện với Ninh Thiên Tâm xong, Lục Đình Kiêu lại vuốt tóc cô: "Lần này yên tâm rồi chứ?"
Ninh Tịch gật gật đầu: "Vâng, yên tâm rồi ạ!"
"Em ngồi ngoài này chơi thêm một lát nữa, anh và ŧıểυ Bảo đi nấu cơm cho em."
"Hửm? Em cũng đi nữa!" Ninh Tịch kéo kéo tay anh.
"Không được, phòng bếp có khói dầu." Lục Đình Kiêu nghiêm mặt, không cho phép thương lượng.
"Oh, được rồi!"
Lục Đình Kiêu và ŧıểυ Bảo đều đã vào bếp nấu cơm rồi, hai cha con bánh bao đều nhất trí cho rằng phòng bếp có khói dầu, không tốt cho sức khỏe nên bảo cô ở ngoài chờ đến giờ ăn.
Thế là, Ninh Tịch liền ôm con thỏ béo kia đi tản bộ trong vườn.
Cung Thượng Trạch đã hồi phục, phía chị Thiên Tâm cũng đã liên lạc rồi, xem như đã giải quyết được một số việc…
Do hiệu quả của thuốc mỡ Annie điều chế riêng cho cô trước đó, mà hiện tại sức khỏe của cô hồi phục rất nhanh, chắc không bao lâu nữa là sẽ hồi phục như xưa.
Lục Đình Kiêu thấy cô ở chỗ này nhàm chán quá, bèn cho lắp đặt một sân tập bắn cỡ nhỏ cho cô để cô qua đó chơi cho đã nghiền, có vẻ như là chiều sẽ lắp đặt xong.
Ninh Tịch vừa ôm con thỏ nhàn nhã đi lăng quăng, vừa vu vơ nghĩ vài việc lặt vặt, vẻ mặt rất chi là hài lòng. Thế cho nên, lúc cô đi vòng qua một khóm hoa và đột nhiên trông thấy một người đàn ông tóc trắng đang đứng dưới dàn tường vi… liền bị dọa đến nỗi tí thì ném cả con thỏ đi!