Ninh Tịch nghe ngữ điệu của Nhan Như Ý nói thì nhận ra hình như cô gái kia là giả mạo…
Vì thế cô bèn hỏi: "Lúc đó mọi người không đi xét nghiệm ADN cho cô ta và ŧıểυ Bảo sao?"
Nghe thấy Ninh Tịch nói thế, vẻ mặt Nhan Như Ý bỗng tràn đầy hối hận: "Ngay từ đầu đã quá vui mừng nên vốn cũng chẳng nghi ngờ gì, dù sao cũng là vì "cái đêm đó" mới có ŧıểυ Bảo. Mà chúng ta cũng không ngờ được lại có người dám ngang nhiên tới tận cửa nhà họ Lục để lừa dối!"
"Càng về sau, quan hệ giữa cô ta và ŧıểυ Bảo càng lúc càng tốt, chúng ta cũng có nghĩ tới chuyện xét nghiệm cho hai người, nhưng lần nào cũng bị ŧıểυ Bảo từ chối, cô ta dỗ dành nó đến nỗi cô ta nói gì thì nó nghe nấy!"
"Còn chúng ta thì đương nhiên thấy ŧıểυ Bảo vui thì cũng vui lòng thuận theo nó, yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối xử với cô ta cũng rất tốt."
"Chuyện này... lúc đó Đình Kiêu không nói gì sao?" Ninh Tịch lấy làm khó hiểu.
Nhan Như Ý thở dài nói: "Đình Kiêu vốn dĩ rất ghét nhắc đến chuyện đêm đó nên làm sao mà đi quan tâm cô gái này được, lúc đó nó chỉ dặn chúng ta đi xét nghiệm ADN, còn lại không nói gì nữa cả…"
"Điều mẹ hối hận nhất là vì quá mù quáng và tin tưởng cô ta nên vẫn luôn không đi xét nghiệm…"
"Mãi đến khi Đình Kiêu về nước, đưa ra yêu cầu muốn xem kết quả giám định ADN, chúng ta ngẫm lại cũng thấy cần thiết nên một lần nữa nhắc lại chuyện này."
"Lúc đó vì chuyện này mà ŧıểυ Bảo còn ầm ỹ với chúng ta một trận, nhưng sau lại được cô gái kia trấn an, lúc đó cô ta rất bình tĩnh nói không sao, còn rất phối hợp với bác sĩ tới lấy máu nữa."
"Chúng ta thấy thế thì thấy mình cả nghĩ quá rồi, lấy bụng ŧıểυ nhân đo lòng quân tử, thậm chí còn hơi oán trách thái độ của Đình Kiêu quá cứng rắn lạnh lùng làm tổn thương ŧıểυ Bảo, cũng tổn thương đến cô gái kia…"
Nhan Như Ý nói đến đây, không biết nhớ lại điều gì mà giọng nói khẽ run rẩy: "Kết quả là… ngay tối cái hôm lấy kết quả, ŧıểυ Bảo bị bắt cóc…"
Nói đến đây, bầu không khí trong phòng trồng hoa như ngưng lại.
Mãi một lúc sau Nhan Như Ý mới bình tĩnh lại: "Sau khi điều tra rõ, cô gái này là "quân cờ" do một tay nguyên lão tham ô công khoản trong công ty bị Đình Kiêu đuổi ra nên tính kế trả thù! Mặc dù lúc đó chúng ta đã kịp ngăn bi kịch xảy ra, ŧıểυ Bảo bề ngoài cũng không nhận lấy thương tổn gì nhưng dù sao thì... Bởi vì bị một người mình tin tưởng và ỷ lại như thế làm tổn thương nên từ đó về sau, thằng bé cứ tự mình o bế bản thân lại…"
"Thậm chí là cả chúng ta cũng không dám tùy tiện tin vào bất kì ai nữa, Cảnh Lễ cũng bị chúng ta hạ lệnh nghiêm cấm tuyệt đối không được qua lại mật thiết với bất kỳ diễn viên nào…"
Nhan Như Ý nói xong lại kéo tay Ninh Tịch: "ŧıểυ Tịch, mẹ xin lỗi… chuyện năm đó thật sự là đả kích quá lớn với chúng ta, khiến chúng ta nhìn ai cũng thấy giống người xấu, nhất là con… lại quá giống với cô gái năm đó…"
"Lý do chúng ta luôn mong Đình Kiêu tìm cho ŧıểυ Bảo một người mẹ môn đăng hộ đối, một mặt là vì gia tộc cần, nhưng quan trọng hơn là chúng ta cảm thấy môn đăng hộ đối, biết tường tận gốc rễ nhau thì chí ít bi kịch sẽ không lại tái diễn nữa... có điều, cuối cùng vẫn xảy ra bi kịch này…"
"Mãi đến khi… mãi đến khi con dùng tính mạng mình cứu ŧıểυ Bảo thì chúng ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thoát khỏi cố chấp và bóng ma năm đó…"
"Mẹ biết có những thương tổn không cách nào vãn hồi được, mẹ cũng không kỳ vọng con có thể tiếp nhận được ba mẹ chồng tệ hại như ba mẹ, chỉ cần con tỉnh lại là được, chỉ cần sau này con ở bên Đình Kiêu và ŧıểυ Bảo là được!"
Viền mắt Nhan Như Ý đã bắt đầu ươn ướt, bà tháo một cái vòng tay đang đeo ra: "Đây là vòng ngọc gia truyền của nhà họ Lục chúng ta, chỉ truyền cho vợ của tộc trưởng, bây giờ mẹ giao nó cho con, hi vọng… con sẽ nhận lấy…"