Tất cả các bác sĩ sau khi nhận được lệnh đã bố trí ổn thỏa, sẵn sàng.
Ninh Tịch nhìn thấy một phòng toàn bác sĩ mặc blouse trắng toát với một đống dụng cụ trắng toát, thoắt cái đã cảm thấy lông tơ trên người đã dựng đứng hết cả lên.
Lục Đình Kiêu lập tức cảm nhận được cảm xúc của cô gái: "Ngoan, em cần phải làm kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần, sẽ rất nhanh thôi."
Ninh Tịch ngoan ngoãn gật đầu.
Sau một hồi kiểm tra kỹ càng.
"Thế nào rồi?" Môi của Lục Đình Kiêu mím chặt, Lục Cảnh Lễ đứng bên cạnh vẻ mặt cũng rất căng thẳng.
Bác sĩ đứng đầu đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi, vẻ mặt đầy vẻ mừng và kích động trả lời Lục Đình Kiêu: "Tất cả các chỉ tiêu sức khỏe của Lục phu nhân đều rất bình thường, thậm chí còn có thể duy trì ở trạng thái như thế này có nói là kỳ tích cũng không quá lời. Tất cả đều là do nền tảng sức khỏe của Lục phu nhân rất tốt, chăm sóc thỏa đáng, quan trong nhất là thuốc mỡ mà vị ŧıểυ thần y kia điều chế, hiệu quả thật đúng là thần kỳ!"
Vị chuyên gia đã có tuổi này nói với giọng tràn đầy khâm phục.
Lúc đầu, Lục Đình Kiêu kiên quyết tin tưởng vào cô gái trẻ đó, để bệnh nhân sử dụng thứ thuốc không rõ nguồn gốc kia, ông ta đã phản đối rất nhiều lần, thậm chí còn cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu khích.
Nhưng lúc này, ông ta thật sự phải cảm thán một câu, y học vô bờ, trên thế giới này còn quá nhiều lĩnh vực bí mật và cao nhân tồn tại trong dân gian mà bọn họ không biết.
"Bây giờ cô ấy cảm thấy cơ thể không linh hoạt, sức lực cũng kém đi, hô hấp khó khăn, cổ họng không thoải mái… những thứ này thì sao, có bình thường không?" Vẻ mặt của Lục Đình Kiêu rất nghiêm túc mà hỏi thăm kỹ càng, không dám mảy may lơ là.
Bác sĩ an ủi anh với giọng nhẹ nhàng thoải mái: "Ngài Lục, tôi đã kiểm tra rồi, không có gì đáng ngại cả, dù sao phu nhân cũng nằm trên giường một thời gian dài nên những triệu chứng đó cũng là bình thường thôi. Sau này tôi sẽ lên kế hoạch sắp xếp cho phu nhân một chương trình khôi phục hoàn chỉnh, tôi tin rằng với nền tảng sức khỏe của phu nhân, sẽ nhanh chóng hồi phục lại thôi."
"Nhưng mà, tất cả phải tiến hành từng bước một, không thể nóng vội để tránh tổn thương đến căn bản, phu nhân cần phải tĩnh dưỡng thật tốt mới được."
Lục Đình Kiêu ghi nhớ từng thứ một: "Cám ơn."
"Anh Tịch…" Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói run rẩy không thể tin nổi của một cô gái.
"Annie…"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô gái, Ninh Tịch lập tức bật dậy xuống giường chạy ra cửa.
"Anh Tịch, anh chậm thôi! Bây giờ anh chưa thể vận động mạnh được đâu!" Annie hoảng hồn vội chạy đến đỡ Ninh Tịch, thế rồi vành mắt cô bé đỏ hồng, "Anh Tịch, anh tỉnh rồi… lúc Nhị thiếu gọi điện cho em, em còn tưởng em đang nằm mơ cơ!"
Ninh Tịch nhẹ nhàng vỗ lưng cô gái nhỏ đang nghẹn ngào khóc: "Đừng khóc nữa, chẳng phải anh đã tỉnh lại rồi còn gì? Annie, khoảng thời gian này em đã phải vất vả rồi, bác sĩ nói rằng thuốc mà em điều chế cho anh rất có hiệu quả!"
Annie vội vàng lắc đầu: "Anh Tịch, em không vất vả, thực ra em cũng chẳng làm gì được cả, lúc đầu anh bệnh nặng hôn mê bất tỉnh, em chẳng thể giúp được gì hết. Điều duy nhất em có thể làm cũng chỉ là cố gắng hết sức để làm chậm lại quá trình thoái hóa của các cơ quan trong cơ thể, thu thập đủ dược liệu… còn chăm sóc cho anh đều do bên ngài Lục làm hết."
"Annie, vẫn phải làm phiền cô bắt mạch lại cho ŧıểυ Tịch." Lục Đình Kiêu đứng bên cạnh lên tiếng.
Annie thế mới nhớ ra chuyện quan trọng nhất vội vàng đỡ Ninh Tịch ngồi xuống, "Anh Tịch, anh qua đây ngồi nào, để em xem cho anh đã!"
"Được rồi!" Ninh Tịch ngồi xuống đưa tay ra.
Những ngón tay của Annie đặt lên cổ tay của Ninh Tịch, tập trung bắt mạch cho cô.
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn Annie, chờ đợi kết quả chẩn đoán của cô.