Ngón tay thon dài của Lục Đình Kiêu mở chiếc hộp ra, bên trong lại là một cặp nhẫn đôi có kiểu dáng đơn giản. Mặt trong của chiếc nhẫn có thể thấy được loáng thoáng hai kí tự XX*.
*Tịch: âm đọc là XI; Kiêu: âm đọc là XIAO, XX là tên viết tắt hai chữ cái đầu tên của hai người.
Sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người Lục Đình Kiêu quỳ một chân xuống, đeo chiếc nhẫn nam lên ngón áp út của mình, còn chiếc nhẫn nữ thì nhẹ nhàng lồng vào ngón áp út của Ninh Tịch.
Đây... đây...
Đây là...
Trang Liêu Nguyên cùng Trang Tông Nhân thấy vậy thì rất khiếp sợ, Trang Khả Nhi với Trang Vinh Quang cũng ngẩn người ra đó, còn Nhan Như Ý với Lục Sùng Sơn đã ngây người đến độ không thốt nên lời.
Lục Cảnh Lễ sai một hồi kinh ngạc thì ánh mắt đột nhiên dãn ra, lộ ra vẻ quả nhiên là như vậy.
Lục Đình Kiêu cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn trên tay Ninh Tịch, giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên trong căn phòng yên tĩnh, quanh quẩn bên tai tất cả mọi người: "Anh nguyện yêu em, trung thành với em! Bất kể nghèo khó, bệnh tật, khốn khổ vẫn quyết không rời xa! Trọn đời này bên nhau cho đến tận khi nhắm mắt xuôi tay! Ninh Tịch, em là người vợ duy nhất của anh trong cuộc đời này!"
Ánh mặt trời rực rõ len lỏi qua những chấn song cửa sổ rơi tán loạn trong phòng. Người đàn ông ấy quỳ một chân trước giường đọc lên lời tuyên thệ, nét mặt anh lúc này như đang làm đứng trước tín ngưỡng cùng sinh mệnh của cuộc đời mình mà vô cùng thành kính.
Hốc mắt Trang Khả Nhi đỏ ửng, những giọt lệ lăn dài trên má, cô thấp giọng khóc nấc lên.
Còn những người khác, sau khi đi qua sự kinh ngạc cùng khiếp sợ ban đầu thì lúc này đôi mắt cũng đã nhập nhòe...
Một lát sau Trình Phong bước tới: "Boss, cái này đã xử lí xong rồi."
Cái Trình Phong đưa tới là hai quyển sổ nhỏ màu đỏ, đây chính là... giấy chứng nhận kết hôn.
Trình Phong vừa nhận được điện thoại của Lục Đình Kiêu thì lập tức lấy thời gian cực nhanh chuẩn bị xong hết tất cả tài liệu, sau đó tìm quan hệ bên Cục dân chính để làm xong mọi thủ tục.
Trang Liêu Nguyên vốn vẫn còn thành kiến với Lục Đình Kiêu nhưng lúc này cũng không thốt nên lời, quả thật ông không thể ngờ được Lục Đình Kiêu lại có thể làm đến mức này.
Lúc đầu Nhan Như Ý với Lục Sùng Sơn còn tỏ vẻ khiếp sợ nhưng sau đó cũng lộ vẻ đã lường trước được sự việc
Thôi vậy, bọn họ đã sớm biết kết quả là thế này...
Nhan Như Ý nhìn giấy chứng nhận kết hôn đỏ rực đến chói mắt kìa thì cảm thấy vô cùng hối hận. Nếu ngay từ đầu bọn họ không cố chấp như vậy mà để hai đứa bé sớm ở bên nhau một chút, thì cả nhà bọn họ bây giờ đã vui vẻ an bình chứ đâu có thê lương đến thế này.
Chỉ là hiện giờ nói gì cũng đã muộn.
ŧıểυ Bảo vừa thấy thứ trong tay Trình Phong thì lập tức không ngồi yên, nhóc ngọ ngoậy thoát khỏi lồng ngực của Trang Tông Nhân rồi nhanh chóng chạy tới cạnh Trình Phong. Cái đầu nhỏ ngước lên cùng với ánh mắt tha thiết nhìn cậu ta chằm chằm.
Trình Phong vội vàng ngồi xổm xuống đem hai quyển chứng nhận kết hôn giao cho nhóc.
Bé con cẩn thận nâng trong tay như nâng bảo bối vô giá vậy, xem một lần rồi lại xem một lần...
Lục Cảnh Lễ khẽ cười đi tới bế nhóc lên, sau đó còn cố ý liếc Trang Vinh Quang một cái rồi mới nói: "ŧıểυ Bảo có thích không? Sau này ai mà nói ŧıểυ Tịch Tịch không phải mẹ con thì mỗi ngày con cứ treo cái này trên cổ! Đằng trước một cái, đằng sau một cái! Để bọn họ phải mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ!"
ŧıểυ Bảo nghe vậy thì gật đầu một cái thật mạnh, sau đó đem hai quyển sổ đo đỏ kia nhét vào lòng ngực.
...
Bên ngoài phòng bệnh.
Lâm Chi Chi, Lục Cảnh lễ với Lục Đình Kiêu đứng trong khu vườn cách đó không xa nói chuyện.
Lâm Chi Chi liếc nhìn cái nhẫn trên tay Lục Đình Kiêu một cái liền có chút thảng thốt, trong lòng cũng đầy cảm khái.
Không ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến một màn thế này, không ngờ hai người họ lại thật sự kết hôn, hơn nữa lại còn ở trong tình huống thế này.
"Quản lí Lâm, cô vất vả rồi, chỗ bên cô hiện tại sợ rằng... muốn lật trời rồi đi? ŧıểυ Tịch Tịch thật trâu quá mà!" Lục Cảnh Lễ cười khổ.