Sau đó, một người đàn ông chợt xuất hiện trong video, người này có mái tóc đen dài, xinh đẹp như yêu tinh…
Anh ta lôi cái còi trong ngực tên lính kia ra, sau đó đi tới trước mặt Ninh Tịch quan sát một chốc rồi khẽ nói một câu: "Mạng lớn thật…"
Nói xong liền xoay người bế cô lên, nhảy nhảy mấy cái liền không thấy bóng đâu nữa.
Trong chớp mắt nhìn thấy người này, cả Đường Lãng và Đường Dạ đều đồng thanh hô lên!
"Má nó chứ! Sao lại là tên này!"
"Là hắn!"
"Hai người quen hắn?" Vân Thâm hỏi.
Lục Đình Kiêu cũng chau mày, anh từng thấy cái còi kia, lúc đó Ninh Tịch nói là có một vị cao thủ nợ cô nên tặng nó cho cô, khi nào gặp nguy cấp thổi nó thì vị cao thủ sẽ tới cứu cô. Chỉ không may là, Ninh Tịch còn chưa kịp nhớ tới cái còi thì đã bị đám lính kia tịch thu. Mãi đến lúc cuối, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tên lính kia lại thổi cái còi, chắc hẳn là vị cao thủ này cũng đang ở gần đó nên mới tới nhanh được như thế…
Chẳng trách người kia lại nói "Mạng lớn thật" như vậy…
Lục Đình Kiêu chỉ liên tưởng tới những điều này thôi đã thấy lòng mình chấn động. Cao thủ mà Ninh Tịch nói lúc đó chắc hẳn là người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong video này, nếu đối phương đã nợ Ninh Tịch thì có nghĩa là bạn chứ không phải địch.
Đường Lãng kích động không thôi: "Đêm đó chính cái tên này cắt ngang trận quyết đấu của tôi và Đường Dạ, còn đánh cho tôi và Đường Dạ…" tè ra quần.
"Lúc đó, tôi và Đường Dạ cùng liên thủ mà cũng không thể tiếp cận được, mẹ nó đúng là quái vật! Sao tên này lại xuất hiện ở đây cứu ŧıểυ sư muội? Sao tên này và ŧıểυ sư muội lại quen nhau?"
"Những chuyện này không phải trọng điểm, hình như hắn ta đang đi về phía nghĩa trang!" Đường Dạ nói.
"Nghĩa trang?"
...
Mấy người cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức dẫn hết thủ hạ di chuyển về phía nghĩa trang.
Nghĩa trang rất gần chỗ này nhưng vừa rồi người của bọn họ đã lục soát chỗ này bao nhiêu lần rồi, căn bản là không có dấu vết gì!
Cuối cùng, đoàn người cũng tới nghĩa trang rà soát thêm lần nữa, quả nhiên cũng giống như trước, không thu hoạch được gì.
Đúng vào lúc này, trong nghĩa địa u ám bỗng có tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt" phát ra từ nơi nào đó mà nghe rùng cả mình.
Sống lưng của tất cả mọi người căng cứng quay về phía phát ra âm thanh.
Theo sau âm thanh như tiếng mở cửa địa ngục kia là tiếng nói lạnh lùng âm u một người đàn ông: "Trong đám các cậu, ai là người đàn ông của con nhóc này?"
Lục Đình Kiêu, Vân Thâm, Đường Lãng, Đường Dạ cùng với một đám thủ hạ mau chóng tiến lại gần chỗ người đàn ông nọ, đến gần mới thấy anh ta đúng là người trong đoạn video kia.
Nghe thấy câu hỏi của Hàn Kiêu, Vân Thâm khẽ cau mày: "Là tôi, rốt cuộc anh là ai? Đường Tịch đang ở đâu?"
Hàn Kiêu khẽ cau mày lại, sau đó nghiêm túc nói: "Tôi ghét nhất là lừa đảo."
Vân Thâm lập tức nghẹn họng, cái tên này dựa vào đâu mà nói anh lừa đảo.
Hàn Kiêu không để ý đến sắc mặt khó coi của Vân Thâm, dùng ánh mắt như chim ưng nhìn thẳng về phía Lục Đình Kiêu: "Là cậu đúng không, vẻ ngoài của cậu với thằng nhóc kia giống nhau như đúc."
"Là tôi." Lục Đình Kiêu không quan tâm đến vẻ mặt của Vân Thâm mà vội vàng bước tới chỗ Hàn Kiêu, chỉ thấy sau lưng anh ta là một địa cung*, hai bên thắp đèn dầu, sâu hun hút.
*Địa cung: chỉ tổ hợp kiến trúc trong lòng đất.
"Đi theo tôi." Người đàn ông tóc dài đi thẳng xuống dưới.
Lục Đình Kiêu vừa theo vào, cánh cửa kia liền đóng kín lại rồi chôn vùi dưới lớp cỏ, không để lại chút dấu vết nào.