Lục Sùng Sơn cùng Nhan Như Ý thấy cô gái này cũng hơi thẳng sống lưng một chút, cô gái này là con gái của một dòng thứ của họ Lục nếu so sánh với các thiên kim khác thì tính tình tương đối hoạt bát, thân thủ cũng không tệ.
Nói không chừng đổi thành một người hướng nɠɵạı như vậy có thể bù trừ cho ŧıểυ Bảo không?
"Chị là Lương Dư, năm nay 23 tuổi, bình thường thích các hoạt động thể dục thể ȶᏂασ, từng học qua nhu đa͙σ và Tae Kwon Do..." Cô gái thứ ba giới thiệu sơ qua một chút.
"Xin chào chị Lương, xin chị chờ một chút!" ŧıểυ Bảo chào hỏi cô gái rồi nghiêng đầu về phía Lục Cảnh Lễ: "Chú Hai, đề bài này con cần chú giúp."
"OK, không thành vấn đề, giúp thế nào?" Lục Cảnh Lễ lập tức đồng ý.
ŧıểυ Bảo ngoắc ngoắc tay, Lục Cảnh Lễ vui vẻ chạy qua ngồi xổm xuống trước mặt Bánh bao nhỏ như nhóc yêu cầu.
Sau đó ŧıểυ Bảo mới xoay người nhìn về phía cô gái kia: "Chị, đề bài của em rất đơn giản..."
ŧıểυ Bảo vừa nói chuyện vừa "soạt" một tiếng, một cú đá dứt khoát gọn gàng lưu loát được tung ra đá vào huyệt Thái dương của Lục Cảnh Lễ, chỉ có điều chiêu này chỉ là hư chiêu, cũng chẳng phải đá thật.
"Vấn đề của em là, một chiêu này phải phá giải thế nào."
Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý nhìn cháu trai bảo bối nhà mình giỏi như vậy thì tự hào không dứt.
Lương Dư không ngờ ŧıểυ Bảo sẽ ra đề như vậy, nhưng quả thật đây đúng là sở trường của cô ta, nhóc ra đề đúng lĩnh vực mà cô ta giỏi nhất thì đương nhiên cô ta không có ý kiến gì mà trái lại thấy rất hợp lí.
Lương Dư cân nhắc chọn lời một chút: "Một chiêu này... nếu đủ lực thì chắc chắn không có cách phá giải, vị trí của huyệt Thái dương thì chỉ ăn một cú đá này sẽ khiến người bị trúng đòn ngất đi..."
Lương Dư trầm ngâm mở miệng: "Nhưng mà, chị có thể thử một chút."
ŧıểυ bảo gật đầu: "Được, để chú Hai của em so với chị được không?"
"Tất nhiên có thể, cám ơn!"
Tiếp theo Lục Cảnh Lễ cùng cô gái kia đá mười mấy lần, kết quả lại chẳng có lần nào... phá được cả...
Cuối cùng Lương Du chỉ có thể bị đào thải.
"Cảnh Lễ, con là một người đàn ông lại đi làm khó con gái nhà người ta thế có công bằng hay không?" Mắt thấy đã có ba người bị loại, mà lại còn toàn là hạt giống tốt thì Nhan Như Ý có chút nóng nảy.
Lục Cảnh Lễ bất đắc dĩ lên tiếng: "Mẹ, coi như mẹ không hiểu mấy cái này thì cũng phải nhìn ra hồi nãy con chẳng dùng tí sức nào chứ, con cũng sợ làm tổn thương con gái nhà người ta lắm đó! Nếu cô ấy thật sự có khả năng thì con sẽ chịu luôn, văn không được ít ra phải có võ chứ? Nhưng mà cái cô kia chỉ có mấy động tác nhìn thì đẹp mắt thôi! Hoàn toàn không có bản lĩnh nhận thức được ba cái chữ "thân thủ tốt" kia đâu! Bây giờ cô ta bị vạch trần chả lẽ lỗi là do con à?"
Lục Sùng Sơn an ủi vợ mình: "Được rồi, gọi người tiếp theo đi, con gái vẫn phải ôn nhu dịu dàng chút mới tốt!"
Sau khi nghỉ ngơi một chút thì cô gái thứ tư bước vào.
Cô gái lần này hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Lục Sùng Sơn, dịu dàng hiền tuệ lại còn có khả năng nấu nướng.
"Đề của em là... em muốn ăn kẹo hồ lô do chính tay chị làm, có được không?" ŧıểυ Bảo nói ra đề bài.
Nghe được đề bài, cô gái kia nhất thời bối rối một chút, nói cô ta nấu ăn giỏi quả thực không phải nói quá, dù gì cũng được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng còn... kẹo hồ lô kia cũng được coi là món ăn sao?
Cô gái lộ ra dáng vẻ bị làm khó, hiển nhiên là không biết làm như nào.
Lúc này Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý đã hoàn toàn đứng về phía ŧıểυ Bảo, bọn họ chẳng cảm thấy đề bài ŧıểυ Bảo ra có cái gì không ổn, trái lại còn lộ ra vẻ thất vọng.