Ngoài sân, những danh viện đang uống trà nói chuyện đều được phát cho những tấm bảng in số. Gọi tới số của ai thì người đó bước vào.
Quản gia uyển chuyển giải thích là, mọi người cầm bảng số này rồi lát nữa sẽ chơi chút trò chơi nhỏ.
Rút được số nào, mà số này phải làm gì thì lúc đó mọi người mới biết.
"Tôi lo quá! Không biết Lục gia muốn thi kiểu nhỉ!"
"Nhà tôi tận dụng tất cả thủ đoạn để nghe ngóng xem đề thi là cái gì, cuối cùng lại chẳng nghe được cái gì, chỉ biết là ŧıểυ thái tử ra đề, còn đề là cái gì lại chẳng hề hay biết!"
"Thừa lời, ŧıểυ thái tử là thiên tài đấy! Suy nghĩ của cậu ấy đương nhiên phải khác với người thường rồi! Ra đề chắc khó lắm đây! Lúc đi học thành tích của tôi không tốt lắm, mấy ngày gần đây đều đang học bù đây nè."
"Học bù thì có ích gì? ŧıểυ thái tử cầm kỳ thi họa đều giỏi, trên thông thiên văn dưới tường địa lý! Ai mà biết ŧıểυ thái tử sẽ ra đề gì chứ, phạm vi quá lớn..."
...
Mấy thiên kim danh viện này từ nhỏ đã được chú trọng dạy dỗ làm sao để nắm giữ tình cảm, một ít hoa lá cành đẹp mà không thực dụng lắm. Nếu ŧıểυ thái tử mà bắt bọn họ làm mấy cái kiểu toán lý hóa thì quả thật bọn họ bó tay, hơn nữa mấy cái này cũng không phải học ngày một ngày hai là xong.
Trì Oánh Oánh nghe những nghị luận kia thì giễu cợt "hừ" lạnh một tiếng: "Đến lúc này mới nhớ đi ôm chân phật hả, không sợ muộn quá rồi sao?"
Trì Oánh Oánh luôn luôn phách lối như vậy nên khiến mọi người có chút sợ cô ta. Bọn họ thấy cô ta giễu cợt như vậy thì dù trong lòng có bất mãn vẫn chỉ có thể nhịn mà âm thầm phỉ nhổ. Nhưng mà quả thật là Trì Oánh Oánh tốt nghiệp đại học Harvard, được công nhận là tài nữ hàng thật giá thật, cái khoản này bọn họ muốn không thừa nhận cũng không được.
"Phách lối gì chứ, mặc dù so với chúng ta thì phần thắng của cô ta tương đối lớn! Nhưng đừng quên còn có Quan gia nữa đấy!"
"Quan gia người ta có quan hệ với Lục Sùng Viễn đó, lại còn có quan hệ thân thích với Lục gia nữa kìa! Chỉ sợ là quyết định xong hết rồi ý chứ, còn chúng ra chỉ là làm màu cho có thôi!"
"Ai nói không đúng nào! Chỉ có điều... dẫu cho chỉ có một tia hy vọng cũng muốn thử một chút..."
Dù gì đấy cũng là vị trí mà tất cả mọi cô gái đều mơ ước...
"Số 1, Xin mời Trì ŧıểυ thư!" Quản gia bắt đầu đọc số, nhất thời mọi người đều khẩn trương đến không dám lên tiếng.
Không sai, người thứ nhất chính là Trì Oánh Oánh.
Chính vì vậy mà bọn họ càng khẩn trương hơn, nhỡ đâu Trì Oánh Oánh biểu hiện quá tốt thì bọn họ liền chẳng có bất cứ hy vọng nào, cũng uổng công bọn họ chuẩn bị bao lâu nay...
Trong nhà.
ŧıểυ Bảo ngồi trên ghế salon, Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý cũng ngồi đối diện.
Lục Cảnh Lễ tuy rất sợ Nhan Như Ý lại giục mình xem xét mấy cô gái này, nhưng cũng rất tò mò xem bánh bao tính làm thế nào xử lý đám danh viện kia, sau một hồi xoắn xuýt thì lòng hiếu kỳ thắng thế, anh dứt khoát ở lại!
Hơn nữa lát nữa còn phải "truyền hình trực tiếp" cho ŧıểυ Tịch Tịch xem nữa nha...
Thấy Trì Oánh Oánh bước vào thì Lục Cảnh Lễ hơi sửng sốt một chút, chộ ôi, nhân vật thứ nhất lại là nhân vật lợi hại này sao?
"Chào chị!" Thấy người tới, ŧıểυ Bảo ngọt miệng lên tiếng chào hỏi.
Trì Oánh Oánh thấy ŧıểυ bảo khôn khéo chào hỏi thì thần kinh đang căng ra cũng buông lỏng không ít: "Xin chào ŧıểυ Bảo, chị họ Trì, lúc trước đã gặp em trong bữa tiệc!"
"Vâng, em nhớ chị là chị của Trì Soái!"
"Đúng rồi!" Trì Oánh Oánh nhất thời vui mừng. Chuyện thằng mập nhà mình đắc tội ŧıểυ Bảo đã khiến cô ta nổi trận lôi đình, nhưng không ngờ hai đứa nhóc này không đánh không quen, quan hệ hiện giờ cũng không tệ lắm.
"Chị Trì, vậy em bắt đầu ra đề nhé!"
"Ừm." Trì Oánh Oánh dựng thẳng sống lưng theo bản năng.