Còn có vài tấm ảnh nữa đều là ảnh chụp cuộc sống của Ninh Tịch lúc còn ở Mỹ. Mặc dù đều là hình chụp nhóm, giữa cô với người đàn ông kia cũng chẳng có động tác gì mờ ám nhưng sự thân thiết cùng ăn ý của hai người lại lộ rành rành...
Bức ảnh cuối cùng... ngày tháng trên đó chính là hôm Ninh Tịch đi thử vai lần thứ hai.
Trong hình, Ninh Tịch đang nằm trên giường ngủ rất say, người đàn ông tóc trắng kia thì lẳng lặng nằm bên mép dường. Ngón tay người đó túm chặt một góc áo cô không buông, cũng đang ngủ rất say...
Anh nhận được bức email ẩn danh này là ngày hôm qua, đối phương dùng địa chỉ IP giả nên không thể kiểm tra được người gửi là ai.
Tuy những bức ảnh này chẳng có bất kì hình ảnh lộ liễu nào nhưng mỗi tấm đều khiến Lục Đình Kiêu ghen đến mất khống chế.
Đúng vậy, là ghen tuông.
Mặc dù chính bản thân anh cũng không muốn thừa nhận điều này, nhưng mà những tâm tư u ám bị anh cố gắng xem nhẹ, bị anh kìm chế ở nơi sâu nhất lại cứ thế gào thét xông ra...
Từng câu từng chữ Ninh Tịch nói thuở ban đầu giằng xé cắn nuốt từng tế bào thần kinh của anh...
"Lục Đình Kiêu, thật ra thì tôi đã nói với anh từ đầu rồi! Tôi đã có người mình thích, cực kì cực kì cực kì thích! Mặc dù có vài nguyên nhân khiến tôi chẳng thể ở bên người đó, nhưng người đó vẫn luôn ngự trị trong trái tim tôi, không một ai có thể thay thế, cũng không có bất kì một chỗ trống nào nữa. Dẫu cho có người tốt hơn người đó, hoàn hảo hơn người đó cũng không thể, anh có hiểu không?"
Màn hình di động đột nhiên thay đổi, có người gọi tới cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, vẻ u ám trên mặt anh mới từ từ rút đi, anh rón rén cầm di động ra sau nhà mới bấm nhận.
"Alo?"
"Boss, tóm được nội gián rồi! Suýt nữa thì để thằng chó kia uống thuốc độc tự sát, may mà Boss nhắc nhở trước! Hiện giờ bọn em đã khống chế được rồi!"
"Được rồi, ngày mai tôi sẽ về tự mình thẩm vấn."
"Vâng!"
Lục Đình Kiêu cúp máy, trong mắt thoáng qua một tia sát ý lạnh lẽo.
Những tấm hình trong email ẩn danh kia tuyệt đối không thể do một người bình thường làm ra được, bất kể đối phương là ai thì hắn cũng đã đạt được mục đích của mình.
Cho dù chính bản thân anh biết rõ đối phương gửi mấy thứ này để khiến mâu thuẫn của anh với người nào đó càng thêm gay gắt...
...
Đêm khuya, tại một căn biệt thự tại nɠɵạı ô.
Kiều Dịch điên tiết vỗ bàn đứng dậy, vẻ mặt tức giận đến đáng sợ: "Mày nói cái gì?"
Gã thuộc hạ nơm nớp lo sợ trả lời: "Hắc Long... bị phát hiện... hiện giờ đã bị Lục Đình Kiêu khống chế..."
"Ăn hại!" Sắc mặt của ông ta vô cùng âm trầm: "Đã phái người qua chưa?"
Gã thuộc hạ toát mồ hôi nhễ nhại: "Rồi ạ! Nhưng mà... bắt hụt, người đã bị đưa đi rồi, hơn nữa có tìm được cũng sợ là không cứu được, bọn họ canh phòng rất nghiêm ngặt..."
Kiều Dịch tất nhiên là biết điểm này, nếu không thì ông ta cũng đã chẳng tức điên đến vậy.
Hắc Long là biệt danh của nội gián ông ta cài vào Lục thị, là quân cờ chôn sâu nhất của ông ta. Trước mắt thì Hắc Long có địa vị khá cao trong tập đoàn Lục thị, kẻ này cung cấp cho Kiều Dịch vô số tin tình báo quan trọng nhưng đồng thời cũng nắm giữ rất nhiều bí mật.
Một khi Hắc Long rơi vào tay Lục Đình Kiêu thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Không được, phải nghĩ cách cứu kẻ kia ra.
Nếu không cứu ra được thì cũng phải diệt khẩu trước khi tên đó kịp mở miệng...
Kiều Dịch bước qua bước lại trong căn phòng: "Gọi Phong Tiêu Tiêu về đây, yêu cầu cô ta dừng tất cả nhiệm vụ trong tay quay về!"
"Vâng!" Gã thuộc hạ vội vàng nhận lệnh lui xuống.
Lúc này ngoài cửa vang lên một giọng nói lười biếng: "Chỉ phí công mà thôi."