Lúc Ninh Tịch bước vào thì nghe thấy mấy vị giám khảo đang bình luận, có vẻ như rất hài lòng với sự thể hiện của Tưởng Di Tâm vừa rồi, nhưng mà Giang Hành Chu lại không hé miệng nói một câu nào, ông nhìn thấy Ninh Tịch bước vào thì ngẩng lên nói: "Cô bắt đầu đi!"
"Vâng." Ninh Tịch gật đầu.
"Đã không còn thở nữa rồi…" Nhân viên đọc lời thoại.
Trên mặt Ninh Tịch trống rỗng, không có bất kì một biểu cảm gì.
Mấy giây sau, cô như thể mới hoảng hốt sực tỉnh, hiểu hết ý những gì người đó vừa nói mà từng bước từng bước một đi đến trước mặt đứa trẻ, ôm lấy đứa bé vào lòng.
Đôi mắt vô thần dại ra mở thật to nhìn chăm chú vào đứa trẻ, y như một cái xác bị rút mất linh hồn, cứ ngây ngốc ngồi tại đó. Cô cứ ngồi tại đó, không hề động đậy như thể đã hóa thành một bức tượng.
Rõ ràng là chẳng làm gì cả, thậm chí ngay cả biểu cảm còn không có nhưng mà chỉ chớp mắt, bầu không khí trong phòng thử vai đã nặng nề đến cực điểm. Thành viên ban giám khảo vốn chỉ coi Ninh Tịch đến cho có, không biết lúc nào cũng ngồi thẳng người lên, sống lưng căng cứng nín thở nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi trên mặt đất.
Thần thái của Giang Hành Chu như thể chẳng có gì thay đổi nhưng bàn tay cầm bút máy lại siết chặt thêm vài phần, đôi môi mỏng mím chặt.
Lúc này, bầu không khí như thể bị đè nén lại trước khi cơn bão ập đến, cả bầu trời âm trầm phủ đầy mây đên.
Cuối cùng, khi bầu không khí bị nén đến cực hạn, cô gái gục đầu xuống bờ vai bắt đầu khẽ rung lên, cánh tay ôm đứa trẻ từng chút từng chút một siết chặt lại…
Đột nhiên, cô gái ghì siết đứa trẻ vào lồng ngực của mình.
"Aaaaa" Tiếng khóc vỡ vụn không thành tiếng của cô vang lên trong bầu không khí đè nén đến cực hạn.
"Aaaaaa..."
Dồn dập, tuyệt vọng, suy sụp… cả thế giới này đều đang sụp đổ trước mắt cô…
Con của cô… đứa trẻ cô mang nặng mười tháng, sống nương tựa vào nhau, chỉ một phút trước vẫn còn sinh động vui vẻ chạy trước mắt cô, mà giờ khắc này đã biến thành một thi thể lạnh băng băng…
Người thân duy nhất của cô trên thế giới này, nơi ký thác tinh thần duy nhất… cô đã không còn gì nữa rồi…
Không biết đã qua bao lâu, như thể cơn mưa rào chợt tạnh, cảm xúc của cô gái thoáng dịu đi đôi chút, cô ôm lấy đứa trẻ và giữ nguyên tư thế đó ngồi lặng im.
Nhưng mà tất cả mọi người đều biết, nó không giống, cô đã không thể quay về được nữa rồi, tất cả hơi thở của sự sống trên người cô đã biến mất theo đứa con bé bỏng, chỉ còn lại cái xác không hồn…
"đa͙σ diễn Giang…" Sau cùng, Tống Lâm vẫn phải lên tiếng nhắc nhở, Giang Hành Chu và những giám khác mới sực tỉnh.
Cảnh này của Ninh Tịch đã kết thúc rồi.
Nhà sản xuất mở mắt trừng trừng, ngây ra nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch hít một hơi thật sâu "Cô nhóc này… thật không đơn giản…"
Biên kịch thì đã sớm rơi đầy nước mắt, vẻ mặt đầy xúc động rút khăn giấy ra lau mặt, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Giang Hành Chu lại kiên trì đến thế. Ngay đến bản thân cô cũng cảm thấy Tưởng Tâm Di diễn như thế là đã đến cực hạn rồi, nhưng khi nhìn thấy Ninh Tịch mới biết cái gì mới gọi là kỹ thuật diễn thực sự.
Lần trước, Ninh Tịch diễn xong là lập tức thoát khỏi vai diễn nhưng lần nãy diễn xong rồi mà cô vẫn ngồi lặng im trên mặt đất, trong tay vẫn ôm con rối làm đa͙σ cụ diễn.
"Mau đứng dậy nào, trên mặt đất lạnh." Tống Lâm đứng dậy đến đỡ Ninh Tịch dậy.
Vẻ mặt của Ninh Tịch vẫn vô hồn như thế, máy móc ngẩng đầu lên nhìn Tống Lâm.
Ánh mắt này khiến trái tim Tống Lâm đau nhói, con nhóc này cũng liều mạng quá rồi!
Cho dù là nhập vai thì tốt xấu cũng phải để lại cho mình một đường lùi chứ!
Cô cũng là diễn viên, đương nhiên biết những kịch bản như thế này nếu nhập vai hoàn toàn sẽ có hậu quả như thế nào.