Ninh Tịch xác định Ninh Thiên Tâm không có vấn đề gì, sau đó liền viết một tờ giấy để lại rồi rời đi.
Dưới một cây cổ thụ cách cửa khu nhà cũ không xa.
Mạc Lăng Thiên đốt một điếu thuốc, ẩn mình trong bóng tối, vẻ mặt hơi ngẩn ra nhìn chằm chằm vào cánh cửa sổ phòng ngủ của Ninh Thiên Tâm thì đột nhiên cửa chính bị ai đó đẩy ra từ bên trong.
Sau đó Ninh Tịch đi ra.
Mạc Lăng Thiên sợ đến mức hồn vía lên mây, luống cuống dập tắt điếu thuốc sau đó lần vào trốn sau một thân cây, ngay đến thở cũng không dám thở mạnh.
Ninh Tịch hình như đang vội đi đâu đó, không chú ý đến xung quanh cứ thế lên xe rồi sau đó đi thẳng.
Mãi cho đến khi tiếng động cơ xe đã biến mất hẳn, Mạc Lăng Thiên mới thở phào như vừa thoát được một kiếp đi ra, chỉ có một lúc thôi mà lưng anh ta đã ướt đẫm.
Sau khi Ninh Tịch đi rồi, Mạc Lăng Thiên vẫn đứng ở dưới lầu rất lâu, trong khu nhà nhỏ rất yên tĩnh, không có bất cứ tiếng động gì.
Vừa nãy sắc mặt cô trông không được khỏe, có phải là cô thực sự khó chịu ở đâu đó không?
Nhưng mà Ninh Tịch có thể rời đi nên chắc cô cũng không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ?
Lúc này, trong lòng Mạc Lăng Thiên đang vô cùng phiền muộn, cho dù là dùng tiền hay dùng tất cả mọi cách, chỉ cần có thể bồi thường được cho cô, chỉ cần có thể khiến anh ta bình tĩnh lại, chỉ cần đừng khiến anh ta biến thành một kẻ mà chính anh ta cũng không nhận ra, anh ta đều có thể làm.
Nhưng thứ duy nhất mà anh ta có thể làm bây giờ cũng chỉ là không cần làm phiền đến cô.
…
Tòa nhà của công ty Thịnh Thế.
"Chị Chi Chi, đa͙σ diễn Giang nói như thế nào ạ? Vai nữ chính chọn được chưa ạ?" Vừa mới đến văn phòng Ninh Tịch lập tức hỏi ngay vào vấn đề chính, vừa hỏi vừa thở hổn hển, nhìn là biết cô đã chạy vội đến đây.
"Ngồi xuống trước đi đã." Lâm Chi Chi rót cho Ninh Tịch một ly nước.
Đợi Ninh Tịch bình tĩnh lại rồi, Lâm Chi Chi cân nhắc lựa lời một chút mới nói: "Thực ra đã có kết quả từ mấy ngày trước rồi nhưng sợ ảnh hưởng đến việc dưỡng thương của em cho nên chị mới không nói."
Nghe đến đó, tim Ninh Tịch thoáng ngừng mất một nhịp: "Cho nên kết quả là?"
"Em trượt casting rồi, nữ chính được chọn là Tưởng Tâm Di."
Ninh Tịch thoáng ngẩn ra: "…" Quả nhiên là trượt.
Tưởng Tâm Di, một trong những nhân vật đại diện cho phái thực lực, đã từng được đề cử cho giải nữ chính xuất sắc nhất của điện ảnh Berlin, năm nay 30 tuổi, đã kết hôn, có một đôi song sinh trai gái rất đáng yêu, rất am hiểu các vai diễn bi kịch, cho dù xét trên bất kì phương diện nào cũng đều rất phù hợp với vai nữ chính của bộ phim Mẹ này.
Ninh Tịch tưởng Lâm Chi Chi sẽ bàn với mình chuyện chọn kịch bản khác nhưng Lâm Chi Chi lại nói tiếp: "Nhưng mà, theo như chị được biết, vốn dĩ người được chọn đã xác định là Tưởng Tâm Di, nhưng sau đó Tưởng Tâm Di lại được gọi đi cast tiếp vài cảnh nữa, đa͙σ diễn Giang đều không hài lòng. Bây giờ đang có tin phong phanh là, rất có khả năng sẽ có buổi thử vai lần thứ hai."
"Lần thứ hai?"
Thay đổi như chong chóng thế này khiến cho tim Ninh Tịch cứ lên lên xuống xuống theo.
"Đúng thế, chị nghe tin từ nhân viên nội bộ, có thể tin được. Nếu không có gì bất ngờ, trong hai ngày hôm nay, phía đoàn làm phim sẽ sắp xếp buổi thử vai lần thứ hai."
"Vậy buổi thử vai thứ hai này có những ai ạ?" Ninh Tịch vội hỏi.
"Có năm người, em là một trong năm người đó." Lâm Chi Chi đáp sau đó cẩn thận quan sát vẻ mặt của Ninh Tịch: "Có đi lần thứ hai này hay không, em tự mình suy nghĩ nhé, chị tôn trọng quyết định của em."
Rõ ràng Lâm Chi Chi cũng đã chú ý đến phản ứng khác thường của Ninh Tịch.
Tuy rằng bộ phim này rất hay nhưng cô vẫn tôn trọng suy nghĩ của Ninh Tịch, nếu như cô ấy thực sự có vấn đề thì dù có miễn cưỡng lấy được nhân vật này cũng không đạt được hiệu quả mong muốn.
Trong lúc Ninh Tịch còn đang chần chờ không biết nên trả lời thế nào thì chuông điện thoại của Lâm Chi Chi reo vang.