Lục Đình Kiêu không để chậm trễ thêm một phút nào nữa, trực tiếp dùng máy bay tư nhân đưa Ninh Tịch về.
Orlando vẫn kiễng chân đứng bên cạnh cửa sổ đợi kết thúc điều tra để chạy đi tìm Ninh Tịch, lại không biết người ta đã sớm rời khỏi thành phố Xuyên rồi.
"Ngủ một lát đi."
Trên máy bay, Lục Đình Kiêu cẩn thận đắp chăn cho cô gái nhỏ.
Để có thể sớm quay xong phim, trong khoảng thời gian này Ninh Tịch quả thật rất mệt, cả thể lực lẫn tinh thần đều sắp cạn kiệt đến nơi. Lúc này, có Lục Đình Kiêu bên cạnh nên thoáng cái đã khiến cô hoàn toàn thả lỏng thư gian, mơ mơ hồ hồ gật đầu rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng cởi áo cô ra, nhìn thấy lớp băng trên vai cô mà sắc mặt càng thêm âm trầm.
…
Đế Đô.
Sau khi trở về, Ninh Tịch nghe theo lời dặn của Lục Đình Kiêu, tạm thời dừng toàn bộ công việc lại, vô cùng ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương cho đến khi vết thương lên vẩy rồi mới được phép đi ra ngoài.
Buổi tối, cô hẹn gặp Ninh Thiên Tâm ở một nhà hàng.
Ninh Thiên Tâm vì không muốn làm phiền cô nên sau khi sức khỏe hồi phục lại kha khá rồi thì quay về căn hộ của mình.
Trong khoảng thời gian này Ninh Tịch bận quay phim, còn Ninh Thiên Tâm bận chuyện xuất nɠɵạı, đã rất lâu rồi hai người chưa gặp nhau.
"ŧıểυ Tịch, vết thương của em không sao rồi chứ?"
"Vết thương nhỏ ấy mà, đã lành rồi, còn chị thì sao, sức khỏe chị thế nào rồi? Thuốc Annie bốc cho chị vẫn uống đều chứ?" Ninh Tịch hỏi.
"Cũng ổn, thuốc của Annie rất hiệu quả, chị vẫn uống đúng giờ, bác sĩ nói chị hồi phục rất tốt." Ninh Thiên Tâm nói.
Ninh Tịch nghe thế cũng yên tâm được phần nào, cô đương nhiên biết Ninh Thiên Tâm phần lớn là đang an ủi cô thôi, đâu có thể không có di chứng gì được cơ chứ. Ngay cả Annie cũng nói rằng với tình hình của chị ấy muốn hồi phục lại được như ban đầu không phải là chuyện một sớm một chiều được. Còn về chuyện sau này rốt cuộc có thể có con được nữa hay không thì vẫn còn là ẩn số.
Chị làm xong thủ tục xuất nɠɵạı chưa?"
"Cũng hòm hòm rồi." Ninh Thiên Tâm bưng tách trà lên, vẻ mặt có chút bối rối: "Chị vốn định đưa cả mẹ đi cùng để tiện chăm sóc bà nhưng mẹ chị lại không đồng ý, bà bảo là bà không quen với cuộc sống bên nước ngoài…"
"Thì đúng là thế mà, hơn nữa tuổi tác cô cũng đã lớn rồi sao chịu chuyển đi chuyển lại. Bây giờ dù gì thì cô đã chuyển ra ngoài sống một mình rồi không cần lo đống chuyện vớ vẩn kia nữa, chị mời một bác giúp việc đáng tin là được mà. Bình thường không có chuyện gì em cũng sẽ thường xuyên đến thăm cô, chị yên tâm đi!" Ninh Tịch an ủi nói.
"ŧıểυ Tich, chị cảm ơn em, lần này nếu như không có em thì…"
"Xem chị kìa lại bắt đầu khách sáo với em rồi!"
Hai người trò chuyện một lúc, Ninh Tịch bỗng phát hiện ra vẻ mặt của Ninh Thiên Tâm càng lúc càng tái nhợt, cô liền hỏi han: "Chị Thiên Tâm? Chị làm sao thế? Có chỗ nào không khỏe à?"
Ninh Thiên Tâm khẽ đặt tay lên bụng cau mày lắc đầu, khẽ nói: "Không sao đâu ŧıểυ Tịch, hôm nay chị đến ngày ấy mà, trước kia mỗi lần tới mấy ngày này đã hơi đau đau rồi, hơn nữa có thể là do lần này là lần đầu tiên sau khi phá thai nên hình như đau hơn bình thường một chút…"
Ninh Tịch nghe vậy mà đau lòng muốn chết, vội vàng đứng dậy vòng ra sau đỡ Ninh Thiên Tâm rồi tự trách bản thân nói: "Thế thì chị mau về nhà nghỉ ngơi đi! Biết thế hôm nay em không hẹn chị ra ngoài nữa!"
Nhìn thấy dáng vẻ như trời sắp sập đến nơi của Ninh Tịch, Ninh Thiên Tâm bất đắc dĩ nói: "Chỉ là đau bụng kinh bình thường thôi mà, đâu phải chuyện gì lớn đâu."
"Mặt trắng đến thế này rồi mà vẫn chị vẫn…" Ninh Tịch đỡ Ninh Thiên Tâm chậm rãi đi về phía cửa.
Ninh Thiên Tâm cũng không ngờ rằng phản ứng lần còn lớn hơn mọi khi, cô đúng thật là chịu không nổi nữa cho nên đành nhờ Ninh Tịch đỡ ra ngoài.
Hai người vừa mới ra khỏi cửa không ngờ lại gặp đúng hai người... Mạc Lăng Thiên và Quan Tử Dao...
Nhìn thấy hai người này, vẻ mặt của Ninh Tịch lập tức sầm xuống.