Ăn tối xong, Ninh Tịch do dự một lúc lâu rồi mới đến tìm Lục Đình Kiêu
Trên ban công tĩnh lặng. Lục Đình Kiêu cũng không thúc giục, chỉ lặng lẽ đứng ở đó, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.
Ninh Tịch hít sâu một hơi, quay sang nhìn về phía người đàn ông đứng bên cạnh, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, mở miệng nói: "Lục Đình Kiêu, chuyện anh nói, tôi đã suy nghĩ kĩ rồi. Tôi đồng ý với anh, có thể ở lại đây thêm ba tháng, nhưng ba tháng sau, tôi nhất định phải rời khỏi đây!"
Cho dù giữa bọn họ chẳng có gì, nhưng một cô gái chưa kết hôn sống ở trong nhà người khác, tình ngay lý gian, quá dễ để dẫn đến những hiểu lầm không đáng có
"Cám ơn." Lục Đình Kiêu thở phào, đồng thời trong con ngươi cũng lướt qua vẻ tối tăm được che giấu vô cùng kín kẽ.
"Ngày mai cô có cảnh diễn không?" Lục Đình Kiêu hỏi.
Ninh Tịch thở dài một hơi, gật đầu: "Có."
Lục Đình Kiêu thấy cô có vẻ khó chịu, quan tâm hỏi: "Sao thế, cảnh quay ngày mai rất khó à?"
Ninh Tịch nằm bò ra lan can, chống cằm: "Khó thì không khó, cảnh hôn thôi mà, nhưng mà đối tượng là Giang Mục Dã, tôi sợ mình sẽ quẳng gánh giữa chợ mất! Nhỡ đâu diễn đến một nửa, không nhịn nổi mà đập cậu ta thì sao? Hoặc là phì cười!"
"Cảnh hôn ……." Lục Đình Kiêu khẽ híp mắt, anh biết bộ phim này có vài cảnh hôn từ lâu rồi nhưng anh vẫn luôn trốn tránh vấn đề này, bởi vì anh lo rằng sẽ không khống chế nổi mà làm ra những chuyện khiến cô chán ghét mình.
Lúc này, Ninh Tịch đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vỗ đầu nói: "À, đúng rồi, Lục Đình Kiêu, có chuyện này….. tôi phải cảm ơn anh."
"Cái gì?" Lục Đình Kiêu có chút bất an.
"Tôi vừa mới biết nhà đầu tư rót vốn vào đợt trước là Nhị thiếu, là anh ngầm chỉ định để tôi đóng vai nữ thứ đúng chứ? Thế nên, cảm ơn anh." Ninh Tịch thật lòng nói cám ơn.
"Cô không trách tôi là tốt rồi."
"Tôi là loại người không biết tốt xấu thế sao, nên cám ơn thì chắc chắn là phải cám ơn rồi!"
"Không cần khách khí, chỉ là thuận tiện mà thôi." Thực tế thì, anh làm điều này hoàn toàn là vì cô, Giang Mục Dã mới là đứa được ăn ké.
Ninh Tịch nghĩ ngợi hồi rồi nói: “Tiện thì tiện nhưng tôi cũng được lợi rất nhiều mà, nói cám ơn suông thì thật không có thành ý. Hay là lúc nào tôi có thời gian, để tôi xuống bếp nấu cho anh và ŧıểυ Bảo một bữa được không? Tuy rằng bình thường tôi chẳng mấy khi xuống bếp, nhưng tôi nấu ăn ngon lắm đấy! Nếu không vì vào giới giải trí thì tôi đã đi làm đầu bếp lâu rồi!”
Hôm sau.
Ninh Tịch vừa đến phim trường, từ xa đã trông thấy một đám thiếu nữ đang túm tụm gần trường quay, ở giữa là một cái đầu vàng choé, vừa nhìn một cái liền biết đó là Giang Mục Dã và đám fan của anh ta.
Ninh Tịch muốn tránh đi nhưng không ngờ vừa mới đi được mấy bước, trong đám đông đã vang lên tiếng hét ----- "Ah! Là Ninh Tịch kìa!"
Ninh Tịch nghĩ thầm thôi xong rồi, đang định giơ tay lên che mặt, không ngờ mấy cô nhóc đó lại chạy đến trước mặt cô ngoan ngoãn xếp thành hàng, sau đó đồng loạt cúi người xuống nói: “Xin lỗiiii~“
Xong rồi, mấy cô nhóc hai mắt sáng ngời nhìn cô chằm chằm, mồm năm miệng mười nói:
"Chúng em xin lỗi chị, chị Ninh Tịch, trước đây chúng em hiểu nhầm chị! Xin chị đừng chấp nhặt chúng em, chị nhất định phải diễn tiếp vai Mạnh Trường Ca nhé!"
"Đúng thế, đúng thế! Chị diễn thực sự quá tuyệt vời, bọn em cực kì thích cặp đôi của chị với Mục Dã ở trong phim!"
"Đoạn video có mười mấy giây đó, em xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần!"
....
Ninh Tịch bị mấy cô nhóc làm cho chẳng hiểu gì cả, vô thức quay sang nhìn Giang Mục Dã.