"Anh, anh tới rồi, đang yên đang lành tự dưng ŧıểυ Bảo lại khóc quấy."
"Sao lại thế này? "Lục Đình Kiêu trầm giọng hỏi.
"Em cũng không biết, nó tỉnh lại rồi chạy khắp nơi tìm ai đó, em hỏi nó có phải muốn tìm Ninh Tịch không, rồi bảo nó không cần tìm, cô xinh đẹp đã đi rồi. Vừa dứt lời thì nó liền khóc như cha chết mẹ chết. Xem ra ŧıểυ Bảo hình như rất thích Ninh Tịch, vừa nghe cô ấy đã đi rồi thì khóc thành như thế!"
Hơn nữa đã rất lâu rồi ŧıểυ Bảo chưa hề có cảm xúc mãnh liệt đến thế.
Nghe xong, Lục Đình Kiêu đi thẳng tới chỗ con trai.
Đến cách con trai ba bước chân thì Lục Đình Kiêu dừng lại, bình tĩnh nói: "Chú Hai nói cô đã đi rồi không phải là ý như con nghĩ, cô ấy không có bất cứ một vấn đề gì, đã xuất viện về nhà rồi, không phải đã qua đời như bà ngoại con, mãi mãi không trở lại, hiểu chưa?"
Đại khái cũng chỉ có lúc đối diện với con trai thì Lục Đình Kiêu mới có kiên nhẫn nói dài như vậy.
Thật ra là do ŧıểυ Bảo chính mắt nhìn thấy Ninh Tịch bị ngã xuống nên đã bị dọa sẵn, dưới tình huống tâm trạng không ổn định thì hiểu nhầm lời của Lục Cảnh Lễ cũng không phải không thể.
Nghe xong Lục Đình Kiêu giải thích, ŧıểυ Bảo tạm thời không khóc nữa nhưng vẫn vùi đầu rúc vào bên bệ cửa sổ, không chịu nhúc nhích.
Vì vậy Lục Đình Kiêu móc ra một tờ giấy: "Cô ấy để lại cho con, muốn xem không?"
Thân thể ŧıểυ Bảo cứng lại, sau đó giống như được bật công tắc vậy, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, giơ hai tay cánh tay ngắn ngắn nhỏ nhỏ, tỏ ý muốn ba ba bế.
Lục Cảnh Lễ: "..."
Các bác sĩ và y tá: "..."
Nguyên một phòng toàn người bị hành hạ đến chết đi sống lại, kết quả chỉ cần một tờ giấy đã giải quyết xong?
Lúc nãy Lục Cảnh Lễ còn nghĩ Lục Đình Kiêu đúng là rảnh quá mới muốn Ninh Tịch để lại một tờ giấy, nhưng hiện thực đã chứng minh anh trai anh quá thần.
Lục Đình Kiêu ôm con trai ngồi trên ghế salon, sau đó đưa tờ giấy cho cậu nhóc.