Xe buýt từ từ dừng hẳn, mọi người bắt đầu lên xe. Hành khách cuối cùng lên xe, cửa xe đóng lại.
Xe buýt từ từ dừng hẳn, mọi người bắt đầu lên xe. Hành khách cuối cùng lên xe, cửa xe đóng lại.
“Đợi chút...Chờ một chút á...”
Cách đó không xa, cô gái áo sơ mi trắng quần jean lo lắng chạy tới.
Cửa xe sau một giây lai rộng mở.
Đồng Thiên Ái thở hồng hộc chạy lên xe, cảm kích hướng về phía tài xế cười nói, "Đại thúc! Cám ơn bác! Bác quả thật là người tốt "
Nói xong, cầ” ba lô, định láy mấy đồng tiền xu.
Đáng tiếc, bới đi bới lại cũng không thấy một đồng. Trời ơi! Bên người thậ” chí một đồng tiền xu cũng không có!
Đồng Thiên Ái! Người thật sự là xuất môn không thuận a! Chăng lẽ có đại nạn?
"Đại thúc Cháu không mang tiền xu
Á…. Tiền giấy có được hay không à nha?” Đồng Thiên Ái nghĩ sẽ phải lập tức đến phỏng vấn, trong lòng quýnh lên, sắp khóc.
Tài xế là một người đàn ông ngoài 50, nhìn cô gái so với con gái mình cũng sàn sàn tuổi, sảng lãnh nói, “ Không sao! Đại thúc cho cháu mượn!”
Người đàn ông nói, liền lấy từ bên trong cái cốc nhựa lấy ra mấy đồng tiền xu, nhập vé tự động.
Đồng Thiên Ái có chút ngượng ngùng, trong lòng ấm áp, hướng tới anh bảo đảm nói, “Đại thúc, ngày mai cháu nhất định sẽ đem tiền đưa cho bác!
"Không sao á!" Tài xế cười cười, không có để ở trong lòng.
"Không! Nhất định phải trả đấy!" cố chấp nói
Đồng Thiên Ái đúng ở xe buýt trong, xuyên qua cửa sô xe liếc thấy đám ngưòi cùng bảng hướng dẫn chỉ đường.
Trời cao cư nhiên đối với cô vẫn còn yêu thương, buôi sáng ra ngoài còn gặp phải người tốt như đại thúc! Xem ra hôm nay trước mắt buổi phỏng vấn nhất định sẽ thành công ! Thật sự là quá tốt!
Ok! Fight-ting
Tại văn phòng ở một cao ốc Đài Bắc.
Đồng Thiên Ái thật sâu hít thở một cái tức, rốt cuộc mở ra bước chân, đi vào đại.
Thật ra thì công ty này chỉ là dưới hình thức một tâp đoàn nhỏ, thậm chí ngay cả địa điêm làm việc, cũng chỉ là mấy tầng lầu.
Nhưng mà đối với vói Đồng Thiên Ái mà nói, nó là rất quan trọng,
Thứ nhất chính là hình thức làm việc, sẽ có ảnh hưởng tới công việc sau này. Thậm chí công ty còn đến trường biên nhận. Nếu được đánh giá tốt, thì cơ hội tìm việc khác sẽ thuận lợi hơn.
Mím mím môi, cuối cùng quyết định đi cầu thang bộ.
Từ lầu một đi thẳng đến lầu mười tám, trên đường nghi ngơi nột chút. Ớ noi giao nhau giữa tầng nười một và tầng mười hai, không nhịn đươc nhìn ra xa ngoài cửa số. Bầu trời xanh thẳm, không thấy một chòm mây nào.
Đôi tay nắm thành quả đấm, "mẹ! mẹ phải phù hộ con gái mẹ nha!”
Tai phòng phỏng vấn, không khí trầm muộn có chút dọa người.
Đồng Thiên Ái nơm nớp lo sợ ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nhìn ba vị Giá khảo trước mắt.
Tại sao hiện tại cô lại có thể khẩn trương như vậy? Đáng chết! Trước kia trong trường học, các kỳ thi diễn ra cũng không có khẩn trương như vậy a! Đồng Thiên Ái! Phải trấn tĩnh! Ngàn vạn lần phải trấn tĩnh!
“ Đồng Thiên Ái, nếu như cô được vào làm trong công ty, cô đối với sự phát triến của công ty có ý kiến gì không?” Vị giám khảo đầu tiên đặt câu hỏi.
Phát triển? Cái nhìn?
Đồng Thiên Ái trong nháy mắt liền buồn bực, thât sư mình không có nghĩ qua loại vấn đề này a! Cô làm sao biết công ty này phát triển như thế nào? Làm thế nào trả lời cho phải đây?
“ Phát triển... Cái này Phát triển là được” Ấp úng nói, trán đã rỉ ra mồ hôi.
Ba vị giám khảo né ánh mắt về phía cô.
Càng kiên nhẫn chờ câu trả lòi của cô, bên trong phòng họp cảm giác lại càng đè nén.
Hỏng bét! Cô sắp sửa không thở nổi!
Đồng Thiên Ái đầu óc hỗn loạn hò hét, quạt lên trán nói, " Phát triển là được...Éc! mỗi người cần cù chăm chỉ làm viêc...Sau đó...Công ty phát triển Càng ngày càng tốt...Sau đó là đến...Đánh bại tập đoàn Tần thi!” Nói xong, cả người cũng từ trên ghế đứng lên, trong lòng đẩy căm phẫn.
Tẻ ngắt.
Không có một người nói chuyện.
Đồng Thiên Ái trong nháy mắt sung huyết đỏ bừng, gưong mặt hồng đến sắp đầy máu.
Trời ơi! Cô rốt cuộc đang nói cái gì nha! Đánh bại tập đoàn Tần thị? Tại sao cô có thể không chút nghĩ ngợi nói ra" Tâp đoàn Tần thi " ? Hôn mê....
Chẳng lẽ là tiềm thức đang tác quái? Cho nên cô mới có thể một lần lại một lần mà nghĩ đến cái tên biến thái kia
Thậm chí tại thời khắc mấu chốt này, lại có thể nói ra những lời mất thể diện như vậy.
Aaa…
Không có ai phát hiện, trong phòng họp, có ẩn một chiếc camera.
Cùng tầng lầu tại một văn phòng khác.
Quan Nghị hững thú nhìn Đồng Thiên Ái đang cục xúc bất an trong màn hình, không nhịn được cười một trận dữ dội. Nước mắt nước mũi trào ra không kiểm soát được.
“Ha ha! Tấn Dương! Cô thế nào mà hận cậu như vậy? Cư nhiên vào thời điểm này lại nói một câu như vây.
Đánh bại tâp đoàn Tần thị? Quá ngây thơ! Nhưng cũng rất can đảm!
ŧıểυ cô nhi ngây thơ, có chút ngu ngốc. Cô căn bản cũng không biết Tần thi ở Đài Loan có vị trí gì. Cho nên mới lỡ miệng nói ra những lời này
Tập đoan Tần thị là gì! Một tập đoàn có cơ sở trên toàn cầu! Đơn giản đánh bại? Quả thật là nằm mơ!
Tần Tấn Dương nhìn chằm chằm màn ảnh, vuốt vuốt cái bật lửa. Tùy ý mở ra, lại hất tay đóng lại. Tới tói lui lui, tái diễn cùng một cái động tác.
Bộ dang của cô một chút cũng không đổi! Không! Dường như cũng có chút biến hóa!
Nói không ra là chỗ nào thay đổi! Nhưng lại là có thể rõ ràng phát giác, sự dịu dàng ở trên người của cô, từ từ rõ rệt.
Động tác trong tay dừng lại, ánh mắt sắc bén chăm chú mà nhìn lên cô. Đồng Thiên Ái mà môi của anh, vào giờ khắc này, chứa đựng nụ cười đùa giỡn.