Phong cánh nông trường rất đẹp, không khí cũng mát mẻ hơn Đài BắcỆ Vào buổi sáng phải đi nhìn may con bê. Nó rúc vào con bò mẹ bên cạnh, cọ cọ làm nũng.
Có thể nằm ở trong đống rơm, nhìn bầu tròi xanhỂ Thât là một hạnh phúc.
Trong lòng buồn bực, nghịch nghịch điên thoại, không can thận roi vào trong nước.
Quả nhiên có phúc phải có họa
Tiền làm ở nông trưòng lai phải mua điện thoại. Cứ coi như là không có tiền đi.
Lấy được số điện thoại mói, dựa vào trí
nhớ, bấm số gọi cho anh Bạch Minh.
Không nghĩ tói, thật đúng là phải đả thông!
Thế nhưng ở đầu bên kia điện thoại, anh lại cười với cô, " Em đó! Cính là không để cho ngưòi tĩnh tâm! ơ bên ngoài chú ý an toàn một chút, biết không? Còn nhất định phải ăn cơm thật ngon!"
Ân Ần dạ! Điểm này không cần anh nói, cô đều sẽ hảo hảo ăn cơm!
" Thiên Ái! Sau khi trở về, anh có chuyên muốn nói vói em!" Tiêu Bạch Minh ở bên đầu điện thoại kia, trầm tư nửa ngày nói.
Đồng Thiên Ái cầm điện thoai di động, trong lòng đột nhiên có một chút buồn bực. Loáng thoáng có thê cảm giác được anh muốn nói gìế Có chút kích động, nhung vẫn còn có chút cô đơn.
Người là một loại loài động vật kỳ quái, bỏi vì ngay cả mình cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Cho nên mói nói là kì quái!
Sau khỉ trỏi lại Đài Bắc, Tiêu Bach Minh ỏ’ duứỉ lầu đoi cô.
Xe mói vừa quẹo cua, xa xa đã nhìn thấy anh măc áo lông, ỏ’ đó có chút gió lanh thôi xào xạc vào bên trong. Giống như là một chiếc đèn đường, vì cô mà chiếu sáng đường về nhà.
"Thiên Ái! ŧıểυ Tình nghiêng đầu, hướng cô nháy mắt một phen.
Mới cách có một tháng, lần này Đồng Thiên Ái đỏ măt.
Xe châm rãi dừng hẳn, Đồng Thiên Ái nói "Cám ơn anh", sau đó mở cửa, xuống xe đi.
Tiêu Bach Minh đi tới bên ngưòi cô, xấu hổ cười, thuận tay cầm lấy phụ cô bao lớn bao nhỏ. Hướng trong xe con, còn hai người đang mỉm cười, gật gù.
Phương Tình còn muốn mở miệng nói thì một bên quý Hựớng Phàm liền mở miệng trước, "Thiên Ái! Nghỉ ngơi thật tốt! Chúng tôi đi trước!"
"Được!" Đồng Thiên Ái hướng bọn họ phất phất tay.
Xe phóng nhanh đi, để lại một làn khói. Đồng Thiên Ái lúc này mói xoay người, cười nói, "Anh Bạch Minh, cám ơn anh!"
"Cám ơn cái gì? Mau lên đi! Nhưng mà hôm nay thang máy lại hư!" Tiêu Bach Minh vừa thốt lên xong, đã nhìn thấy Đồng Thiên Ái cúi xuống đầu, không nhịn được nhàn nhạt cười.
Cao ốc trong hành lang, hai ngưòi một trước một sau. Thử hồng hộc bò lên lầu cuối, Đồng Thiên Ái than thở, " Em muốn chết um muốn chết"
Nhận lấy bao lớn bao nhỏ trong tay anh, lấy ra chìa khóa mở cửa.
"Thiên Ái!"
Đồng Thiên Ái quay đầu, nhìn về anh, "Có chuyện gì? Anh Bạch Minh!"
"Nhìn cô thật lâu, nhưng chỉ là từ tốn nói câu, "Không có gì, nghỉ ngơi thật tốt đi! Nhất đinh là em mêt muốn chết rồi!"
"Được!" Cười một cái, xoay người, từ từ đóng cửa lại.
Mặt của anh biến mất ở trước mắt, Đồng Thiên Áỉ dựa lưng vào cửa, tho’ dài một cái.
Mùa đông khá dài, lại còn phải đi học. Nửa học kì sau của đai học năm ba khá cấp bách. Năm bổn sẽ đi thực tập. rốt cuộc cũng chờ được đến ngày này.
Cả ngày vội vàng làm bài tập, lai vội vàng đỉ làm.
Phương Tình cùng Quý Hướng Phàm vẫn như cũ, năm ngày ba bữa cãi nhau, rồi lại cùng làm lành. Tro’ mặt so vói lật sách còn nhanh hon.
Anh Bạch Minh đối vói cô càng ngày càng quan tâm, trong lòng cảm động. Nhung ngay lập tức cô lại có loại câm giác gì đó, cũng không biết là thế nào. Vừa nghĩ tói Anh Bach Minh có lẽ sẽ thổ lô vói cô, cả người liền phỉen não dị thường.
Cô Đã không còn thuần khiết nữa rồi
Áaaaa! Đồng Thiên Ái! Cả người ngưoi đều bị hủy diệt trên tay tên biến thái chết tiêt đó! Thât là đáng chết!
Vừa qua nghỉ hè, cả ngưòi cũng đen hẳn đi.cầm lý lịch sơ lược, bắt đầu điền bảng. An Ân ... Đồng Thiên Ái .... cuộc sống hạnh phúc sắp mở ra
Cao ốc Tần thi.
Quan Nghị bận rộn hon nửa năm, trong lòng oán trách: Tấn Dương! Cái tên ŧıểυ tử thúi này! Cư nhiên đi Anh quốc nửa năm! Tần gia gia bệnh không phải sớm khỏi rồi sao? Thế nào vẫn chưa trở lại!
Hơn phân nửa lí do là vì bị Tần phu nhân giữ lai, còn lại là vì cô Thiên kim đại tiều thư quấn lấy.
Phu nữ Tần gia, bám người kinh khủng
"Reng reng" Điện thoại
Quan Nghị nhân điên thoai, có chút nhức đầu, "Uy?
"Hôm nay đặt vé máv bay, sáng sớm ngày mai tôi liền trở lại Đài Loan! Muòi hai giò’ sau gặp nhau!" Tần Tấn Dương. thanh âm trầm ôn, hài hòa truyền đến.
"Còn nữa..., giúp tôi tra rõ Đồng Thiên Ái gần đây làm những gì!"
"..." Môt chuỗi dài âm thanh.
Hả? Cứ như vậy cúp máy? Anh còn chưa kịp nói lên nửa câu ! Tấn Dưong! Cái tên ŧıểυ tử thúi này! Thế nào luôn coi anh là mang luói tình báo?
Cực kì oán giận, khóe môi cũng khẽ nâng lên, Quan Nghị ngang đầu ngó ra ngoài cửa sổ, rực rỡ một mảnh.
Người nên về rốt cuộc cũng trử về.
vẫn tiếp tục đùa giỡn sao? Hay đây không đon thuần là trình diễn nữa.
Luân Đôn Anh Quốc bay đi Đài Bắc Trung Quốc.
Tại khoang hạng nhất.
Nữ tiếp viên hàng không cao gầy động lòng ngưòi, khe cúi xuống, nụ cưòi sáng lạng, " Tần tiên sinh, anh cần uống gì?"
" Không cần" Tần Tấn Duong tâm tình uất ức đã đê lại ở Anh quốc, dịu dàng cưòi một tiếng.
Nữ tiếp viên hàng không choáng váng khi anh tưoi cười, càng thêm nhiệt tình nói, "Tốt! Nếu như Tần tiên sinh cần bất kỳ cái gì, xin tùy ý phân phó!"
Tần Dương không nói gì thêm, gật đầu môt cái.
Quay đầu, nhìn bên ngoài của sổẽ
Đã nửa năm, nếu giờ tôi xuất hiện trước mặt em! Em sẽ có biểu hiện gì! Đồng Thiên
Al!
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không khỏi lộ ra nụ cười rạng rõ.
Từ từ nhắm mắt lại, nụ cưòi của cô, rõ ràng xuất hiện ở trong trí nhớề Còn có nụ hôn của cô, mùi của cô, hưong tóc của cô