Thời điểm Đồng Thiên Ái tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nổ tung đến nơi, hơn nữa miệng cũng khô khốc vô cùng khát nước.
Tay không ngừng day day huyệt Thái Dương, ý muốn làm cho chính mình thanh tỉnh.
Nàng mở to mắt nhìn căn phòng xa lạ, có chút mơ mơ hồ hồ.
Nàng nhớ rõ hình như mình đã đem ly rượu kia uống hết sạch, sau đó…… Ách! Sau đó cái tên biến thái chết tiệt kia thừa cơ bế nàng!
Nàng vội vàng cúi đầu nhìn phía quần áo chính mình, thấy chúng vẫn như cũ mặc ở trên người, lúc này mới thở phào một hơi.
Tính ra cái tên biến thái kia còn có điểm lương tri, không lợi dụng thời cơ nàng say rượu……
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Mặc kệ !
Rời nơi này trước đã, có gì nói sau!
Đồng Thiên Ái than thở vài câu.
Từ trên giường nhảy xuống, tay tùy ý vuốt vuốt lại tóc.
Nàng cầm lấy ba lô, hướng cử phòng đi đến.
Cửa bị mở ra một cái khe hở nhỏ, thanh âm thâm trầm của nam nhân xuyên qua khe hở, loáng thoáng truyền đến.
Đồng Thiên Ái vội vàng trốn phía sau cửa, tựa đầu sát vào cánh cửa , vảnh tai lên nghe.
“Tổng giám đốc, phần báo cáo tài vụ này……”
Người quản lí tài vụ ấp úng không biết trả lời như thế nào, nhìn Tần Tấn dương ngồi ngay ngắn ở ghế da, cái trán hắn dấp dính mồ hôi.
Tần Tấn Dương liếc mắt tên béo trước mặt, ngón tay không kiên nhẫn nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
“Hy vọng quản lí Thẩm có thể giải thích cho đúng và chi tiết từng hạng mục trong bản báo cáo của phòng tài vụ, hơn một trăm ngàn kia, rốt cuộc đi đâu rồi!”
Hắn quan tâm không phải là 100 ngàn kia, nhưng tập đoàn Tần thị tuyệt đối không thể dung hạ lũ sâu mọt như vậy!
Khuôn mặt già nua của vị quản lí tài vụ đỏ bừng, có chút khó khăn mở miệng, cuối cùng thở dài một hơi:
“Thực xin lỗi, Tần tổng! Là tôi tham ô công khoản!”
“Được lắm! Ông bị đuổi việc ! Ông tham ô một trăm ngàn, nhưng vì ông đã ba mươi năm làm việc ở Tần thị trung thành và tận tâm phân thượng, tôi sẽ không tái truy cứu! Giờ lập tức đi ra ngoài mà chạy lấy người!”
Nét mặt tang thương lo lắng biểu lộ tia cảm kích tươi cười, giọng nói cảm khái liên tục:
“Cám ơn Tần tổng! Cám ơn Tần tổng!”
Ông ta vừa gật đầu vừa cúi người rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Cả một màn thu vào đáy mắt của Đồng Thiên Ái, nàng có chút xúc động.
Xem ra nam nhân biến thái này, cũng không giống như nàng tưởng là không có tình người!
“Nghe lén xong rồi? Ngươi có thể ra đi !” – Tần Tấn Dương liếc mắt nhìn vào căn phòng nhỏ.
Đồng Thiên Ái chậm rãi đẩy cửa ra , xấu hổ nở nụ cười.
“Hả?…… Ừm!…… Ngươi cứ thong thả…… Ta…… Đi trước ……” – Nói xong, nàng vội vàng xoay người, muốn thoát khỏi nơi này.
“Khoan đã!” - giọng nam tràn ngập từ tính vang lên.
Tay nàng đã cầm vào nắm đấm cửa, nghe được giọng hắn, lưng lập tức cứng đơ.
Chậm rãi xoay người, đối lại khuôn mặt tuấn tú có chút đăm chiêu của hắn.
“Nghe tốt lắm! Hôm nay là ngày mùng 6 tháng 10, đến ngày 6 tháng 11, suốt một tháng, ngươi sẽ là nữ nhân của ta! Đồng Thiên Ái, ta nói vậy, không biết ngươi có hiểu được không?”