Tần Tấn Dương dắt tay cô, đi ở lầu ba trong lối đi nhỏ, tìm kiếm phòng làm việc của giáo sư đăng kí học. Mà phía sau hắn, Đồng Thiên Ái đi theo sau chỉ đường.
Vì mới vừa rồi không có hỏi được đáp án, trong lòng của cô là không được thoải mái cực độ.
"Đến cùng là phải hay không á! Làm sao anh đáng ghét như vậy ! Nói hay không! Không nói em liền không vào!" Đồng Thiên Ái khó được chơi xỏ lá, cũng là nuốt không trôi giọng điệu này.
Chẳng lẽ muốn hắn thừa nhận, rất khó sao? Gào thét trong lòng!
Tần Tấn Dương dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ bĩu môi sau lưng. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của cô, đôi mắt to kia lại lóe ra ánh sang xinh đẹp, làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp.
Ai? Tại sao vợ của hắn khi tức giận cũng đáng yêu như thế?
Đây là nguyên nhân gì?
"Anh nhìn cái gì ? Chớ nhìn chằm chằm em như vậy! Như vậy anh sẽ làm em cảm thấy em giống như chó con!" Đồng Thiên Ái nghiêng đầu, nhìn thấy hắn đang sững sờ nhìn mình mất hồn, trực giác la ầm lên.
Nhìn một chút nhìn! Đó là ánh mắt gì! Thật đáng lo!
Tần Tấn Dương đột nhiên kéo cô vào trong lòng ngực mình, trong nháy mắt cúi đầu, hôn lên môi của cô. Không có một chút dấu hiệu nào, chỉ là ý muốn trong nháy mắt, khiến cho hắn đột nhiên muốn hôn cô.
". . . . . ." Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt, nhưng không cách nào tự kềm chế đắm chìm vào trong nụ hôn của hắn.
Răng môi ướt át, trong hành lang yên tĩnh không người, người đàn ông cao lớn ôm hôn cô ái nhỏ trong ngực.
Thời gian thật lâu trôi qua nụ hôn này mới ngừng lại.
Tần Tấn Dương mỉm cười nhìn cô, thái độ cũng nghiêm túc, rù rì nói, "Dạ. . . . . . Phải . . . . . Anh chính là muốn lấy lòng em. . . . . . Còn muốn cưng chiều. . . . . . làm hư em là mục tiêu cuối cùng của anh. . . . . ."
". . . . . ." Nghe được hắn nói như vậy, cô lại ngược lại có chút ngượng ngùng.
Gương mặt hoàn toàn đỏ, bây giờ là cô sững sờ nhìn hắn, trong lúc nhất thời cư nhiên không gì để nói.
Đột nhiên, một bên cửa sổ bị người đẩy ra một cái khe hở nhỏ.
Giáo sư già Hoa râm râu ria, xuyên qua khe hở cửa sổ, lé mắt nhìn hai người bọn họ, nét mặt già nua không có hiện ra bất kỳ quẫn bách, trầm giọng nói, "Sinh viên Đồng Thiên Ái! Vào đi!"
". . . . . ."
". . . . . ."
Tần Tấn Dương cùng Đồng Thiên Ái đứng ở trên hành lang, nghe thanh âm thế, lập tức buồn bực.
Ách?
Cửa sổ bị người đóng lại, phát ra tiếng đóng lại nhẹ nhàng.
Đồng Thiên Ái lúc này mới phục hồi tinh thần, cũng ảo não nghĩ đào cái động chôn kĩ cô, nói thầm mà tự lẩm bẩm, "Làm sao bây giờ à? Chết á! Cư nhiên bị giáo sư nhìn thấy?"
Sao cô lại luôn xui như vậy !
Trước khi mặt mắng hắn "Đồ biến thái", lần này lại bị hắn nhìn thấy nụ hôn nóng bỏng của hai người bọn họ?
A a a a a —— Thượng Đế ——
Tần Tấn Dương khôi phục thần sắc, một dạng như người không có lien quan, thản nhiên dắt cô đi vào trong phòng làm việc. Nghiêng đầu nhìn thấy cô cau mày, trấn an nói, "Không có sao! Chúng ta là vợ chồng!"
"Chưa cưới!" Cô bổ sung thêm hai chữ.
Cô một câu nói trúng chỗ đau của hắn, Tần Tấn Dương chu mỏ, không cần phải nhiều lời nữa.
Ngay sau đó, hai người tay trong tay cùng đi vào phòng làm việc.
Trong phòng làm việc, lão giáo sư ngồi ngay ngắn ở trên ghế. Cái khuôn mặt kia mặt mày hồng hào nét mặt già nua, rõ ràng không có hiện ra quá nhiều thần sắc, nhưng lại khiến Đồng Thiên Ái cảm giác đứng ngồi không yên.
"Sinh viên Đồng Thiên Ái! Lúc em đột nhiên thôi học, có một môn khóa không có học đủ! Căn cứ vào đơn xin bảo lưu kết quả em viết rõ mà sinh viên Phương Tình đưa, trường học mới cho em tạm nghỉ học!"
"Như thế nào? Thân thể của em ổn chưa?"
Lão giáo sư vừa nói vừa từ trong ngăn kéo lấy ra hồ sơ bổ sung học phần, đặt ở trên bàn làm việc. Vừa ngẩng đầu, nhìn Đồng Thiên Áiđứng ở trước mặt mình , mặt bộ dạng ân cần.
"Dạ? . . . . . . Dạ. . . . . ." Đồng Thiên Ái không thể làm gì khác hơn là nói quanh co nỉ non mấy tiếng, nhưng thật ra là không hiểu ra sao.
Đơn xin bảo lưu kết quả? Làm lúc nào vậy nhỉ?
Chỉ là cũng không phải là không thể được! Lúc ở đại học, Phương Tình thường thay cô đánh dấu, cô đã kí ba chữ "Đồng Thiên Ái" này rất vô cùng thuần thục, cơ hồ thiệt giả khó phân.
Lão giáo sư đưa hồ sơ cho cô, gật đầu một cái, "Đi đi điền xong! Tháng Mười có một cuộc thi, đừng bỏ qua nếu không phải đến tháng một mới có kì thi tiếp!"
"Cái gì? Ít thời gian như vậy?" Đồng Thiên Ái đang điền giấy tờ, nghe thế lắp bắp nói, nhất thời cau mày lại.
Bây giờ đã là tháng chín, nói cách khác cô chỉ có một tháng chuẩn bị cho cuộc thi!
Nếu như thi không qua, vậy thì bi thảm rồi ! Phải chờ đến một tháng năm sau!
Cái này coi như xong, cô cũng muốn ở tháng mười đem cái khóa này chấm dứt!
Nhưng là. . . . . . Nhưng là chỉ có một tháng . . . . . .
Lão giáo sư đưa tay gõ bàn một cái, khẳng định nói, "Thời gian hai lần thi này, đã là gần đây nhất rồi! Nếu như thi lại chỉ là sẽ phải đợi đến tháng mười năm sau rồi!"
". . . . . ." Đồng Thiên Ái có chút im lặng, vùi đầu vào điền.
Điền xong, giao phí thủ tục, lúc này mới nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, cầm lên một bên bộ sách, "Cám ơn giáo sư! Em nhất định thi tốt thi tốt! Cố gắng vượt qua kiểm tra!"
"Được! Vậy cứ như thế đi!" Lão giáo sư rất là hài lòng thái độ của cô, mỉm cười nói.
Tần Tấn Dương Đứng ở một bên từ đầu đến cuối cũng không có mở miệng, hắn dắt tay Đồng Thiên Ái, đi ra ngoài phòng làm việc. Đợi đến khi Đồng Thiên Ái đi ra khỏi phòng, hắn mới quay đầu lại.
"Cám ơn giáo sư! Tôi nhất định sẽ giúp cô vợ mơ hồ của tôi vượt qua kiểm tra đấy!" Hắn nói xong, đi theo sau lưng Đồng Thiên Ái ra khỏi phòng làm việc.
"Vợ. . . . . ." Giáo sư nghe được hắn nói, ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới cô thì đã kết hôn.
Hắn nhìn cửa từ từ đóng lại, có chút cảm khái thở dài.
Trẻ tuổi chính là tốt! Trẻ tuổi !
Một đầu khác, Đồng Thiên Ái đã buồn bực không đến được, cô nhìn bộ sách trong ngực, khổ não kêu la, "Làm sao bây giờ á! Làm sao bây giờ! Một tháng không qua được, sẽ phải chịu đựng hơn mấy tháng!"
"Em không muốn không qua cửa được !"
"Vợ à! Em yên tâm! Nhất định sẽ vượt qua kiểm tra đấy!" Tần Tấn Dương vỗ vỗ lưng, muốn an ủi cô.
Cô nghiêng đầu, giận dữ nói, "Cũng không phải là anh thi! Anh thì sợ cái gì!"
"OK! Sẽ để cho anh tới làm gia sư dạy kèm tại nhà của em! Một tháng hoàn toàn giải quyết!" Thấy cô hoài nghi, hắn mỉm cười lộ ra một hàm răng trắng.