Mặt trời nhô lên cao tỏa ra những tia nắng chói mắt.
Sau một thời gian ngắn, tắc xi rốt cuộc đã tới biệt thự Tần gia ở Đài Bắc. Xe đi chậm rãi rồi dừng hẳn lại.
Tần Tấn Dương dẫn đầu đi xuống xe, từ trong xe chui ra, trở tay đóng cửa lại. Ngay sau đó, hắn nhanh chóng vòng qua sườn xe tiêu sái mở cửa.
“Bà xã, em có mệt không?” Hắn cúi đầu lấy lòng hỏi.
Đồng Thiên Ái từ trong xe chui ra, nghiêng đầu nhìn biệt thự to lớn trước mắt. Không để ý đến sự quan tâm của hắn, trong lòng có chút kích động hỏi: “ Chính là nơi này phải không? Quan Nghị cùng Kỳ Kỳ đều ở nhà sao? Ngày hôm qua trước khi lên máy bay em đã gửi Email báo trước cho Kỳ Kỳ.”
“Không biết cô ấy có nhận được không?” Cô nói xong liền thẳng hướng biệt thự đi tới.
Tắc xi còn chưa rời đi chắn ngang giữa hai người.
“Không cần tìm.” Tần Tấn Dương rút ra mấy tờ nhân dân tệ vội vàng đưa cho tài xế nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi thân ảnh cô, lo lắng gọi: “Bà xã, em chờ anh một chút.”
“A, được.” Cô đáp lại lời hắn nhưng đôi chân vẫn đi thẳng tới phía trước không có vẻ sẽ dừng lại.
Tần Tấn Dương có chút im lặng, lần nào cũng đều như vậy. Trong nửa năm này, nói với cô càng ngày càng phí sức. Xem ra không đem cô cưới vào cửa thật là không được. Hắn phải bảo vệ địa vị của mình, lỡ như chọc cho cô Đồng đại ŧıểυ thư mất hứng sẽ cho hắn một đạp.
Đồng Thiên Ái đi qua vườn hoa nhỏ trước biệt thự, đứng ở giữa cửa đưa tay nhấn chuông biệt thự.
Trong nháy mắt, bộ đàm nội với chuông cửa vang lên thanh âm của một người phụ nữ lớn tuổi: “Nơi này là Tần gia, xin hỏi cô là ai?”
“Éc……………” Đồng Thiên Ái nghe vậy liền sửng sốt.
Cô không biết nên dùng tên gì để trả lời, không biết nên nói gì chỉ còn cách ấp úng. Đầu óc xuất hiện một tiếng “Ông ——", trong nháy mắt nhớ tới người khác trước kia cuồng vọng tuyên ngôn.
“Chị Đồng Thiên tham món lợi nhỏ, bắt đầu từ hôm nay,em chính thức thông báo cho chị, tương lai không lâu, chị sẽ trở thành Tần phu nhân.”
Tần phu nhân? Ai? Nghĩ như vậy tử biến thái dường như đã rất lâu không năn nỉ cô kết hôn cùng hắn.
“Uy? Xin hỏi là vị nào?” Bên đầu điện thoại kia thanh âm vẫn tiếp tục vang lên.
Lúc này, Tần Tấn Dương chạy tới bên người cô, một tay xách theo vali hành lý, một tay khác theo thói quen ôm cô, hướng về phía ống điện thoại nói: “Vương mụ, là tôi, nhanh mở cửa đi.”
Bên đầu dây điện thoại kia đột nhiên im bặt, một giây sau đó kinh hô: “Thiếu gia, cậu đã trở lại.”
Lúc này, cửa bị người mở ra. Du Ty Kỳ gần như là vọt ra, hướng về phía hai người bọn họ lộ ra nụ cười xấu hổ, đỏ mặt nói: “A! Tần ca ca! Chị Thiên Ái, các ngươi đã về rồi.”
“Kỳ Kỳ, chúng ta đã về rồi, chị còn mua cho em rất nhiều đồ .” Đồng Thiên Ái vừa nói vừa hất tay người nào đó ra, thân mật ôm chầm lấy bả vai Du Ty Kỳ.
Cô tiếp tục nói: “Chúng ta mới từ Hawaii trở chị mang về cho em rất nhiều váy lụa màu rất đẹp .”
“Thật àh?Thiến Ái, các ngươi không phải đi du lịch vòng quanh thế giới sao?” Du Ty Kỳ đối với đề tài du lịch thế giới tương đối hưng phấn hỏi.
Đồng Thiên Ái hăng hái, kịch liệt hét lên: “Đúng a, không sai biệt lắm.” Trừ một số ít quốc gia ở ngoài chưa từng đi, những nơi khác đều đã đến. Trừ điều này ra chơi thật là vui.
“Thật hạnh phúc nha!”
“Đúng vậy. Một lát nữa nói cho ngươi, oh! Rất nhiều…..”
Hai người thân mật vào biệt thự, đã hoàn toàn quên mất người đàn ông ngoài cửa.
Tần Tấn Dương nhìn người phụ nữ trước mắt nở nụ cười bất đắc dĩ. Tựa hồ như hắn nhất định muốn như vậy cùng cô vượt qua cả đời. Được rồi, được rồi! Đáng giá.
Hai cô gái nhỏ cùng nhau đi vào biệt thự, trong đại sảnh Quan Nghị đang ngồi chờ trên ghế salon. Nhưng hai người bọn họ trò chuyện quên cả trời đất xem như hắn không tồn tại.
“ Hawaii mỹ nữ nhiều không? Thảo váy vũ nhìn có được hay không?” Du Ty Kỳ trời sanh sợ nóng không dám đi đến những nơi như vậy.
Đồng Thiên Ái ra dấu tay, gật đầu một cái: “Nóng a! Em không nhìn thấy da củchị đen đi rồi sao?”
“A, vậy em không dám đi đâu, em sợ nhất là nóng.” Tâm trí của cô đã tạm biệt quần đảo nhiệt đới đó, về sau đi chơi tuyệt đối không sẽ không đi Hawaii.
“……” Quan Nghị mở miệng muốn nói nhưng rồi lại phát hiện mình hoàn toàn không chen miệng vào được.
Tần Tấn Dương xách vali hành lý đi theo sau các cô vào biệt thự. Ngẩng đầu nhìn Quan Nghị bị bỏ rơi, hai người đồng thời ngầm hiểu lẫn nhau. Tuyệt đối không để cho các cô ở chung một chỗ với nhau, nhất định phải tách ra, họ quá dính lấy nhau rồi.
“Thiếu gia, để tôi cất hành lý vào phòng cho cậu.” Vương mụ đi ra, nhìn thấy cô gái kia thì trong lòng liền hiểu rõ. Người này nhất định là người mà ŧıểυ thư Kỳ Kỳ đã nói qua, vợ chưa cưới của thiếu gia.
“Cám ơn.’’
Vương mụ mặt hiền lành: “Cảm ơn cái gì, đây đều là điều Vương mụ nên làm. Một lát nữa, Vương mụ sẽ bộc lộ hết tài năng để thiếu gia và thiếu phu nhân thay đổi khẩu vị, món ăn Tây có cái gì tốt đâu.” Những thứ đó đều là khoai tây, chân gà chiên, không sạch sẽ hơn nữa lại không có chất dinh dưỡng.
Vương mụ nói xong, xoay người lên lầu, nhìn Đồng Thiên Ái ở bên cạnh không quên nhiệt tình gọi một tiếng: “Thiếu phu nhân”
Nghe được ba từ “Thiếu phu nhân” này, Đồng Thiên Ái lập tức im bặt. Nghiêng đầu nhìn Tần Tấn Dương lại phát hiện hắn cũng đang nhìn mình trong nháy mắt đỏ mặt.
“Đồng Thiên Ái, em chừng nào cùng Tần Tấn Dương kết hôn?” Quan Nghị rốt cuộc cũng mở miệng sẵng giọng nói.
“Em………” Đồng Thiên Ái tức giận nhìn gương mặt trẻ con kia.
Con ngươi khẽ lay động xuất hiện tia gian xảo nói: “Em đang đợi.”
“Đợi cái gì?” Hai người đàn ông đồng thanh hỏi.
Đồng Thiên Ái gật đầu một cái, đôi tay vòng quanh ngực vô cùng trấn định nói: “Em có một cô bạn tốt gọi là Phương Tình vốn là hai người chúng em đã hứa sẽ kết hôn cùng nhau.”
“Nhưng cô ấy đã kết hôn rồi.”
“Hiện tại…..”Cô dừng một chút rồi thành khẩn nói: “Hiện tại em định đợi Kỳ Kỳ cùng kết hôn.”
Lời kia vừa thốt ra làm cho hai nam một nữ mở to mắt kinh ngạc.