Sáng sớm ngày thứ hai, ánh mặt trời chiếu rọi vào gian phòng.
Cửa phòng ngủ được người mở ra.
Hai người một trước một sau đi vào, hai người đều là thần sắc lo lắng. Hai người này không phải là người khác, chính là từ Basingstoke đi suốt đêm trở về - Tần phu nhân cùng với Du Ty Kỳ.
Du Ty Kỳ nhìn thấy Tần Tấn Dương ngủ ở trên giường, mà trên cánh tay của hắn đang truyền dịch. Có chút khó chịu, lên tiếng kinh hô, "Tần ca ca. . . . . . Anh làm sao vậy. . . . . . Tần ca ca. . . . . . Anh không sao chớ. . . . . ."
"Kỳ Kỳ. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . . Không cần ảnh hưởng đến Tần ca ca của con . . . . ." Tần phu nhân vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Du Ty Kỳ vội vàng nói một tiếng, cũng là run rẩy nghiêng đầu sang nhìn về Tần phu nhân, bất an hỏi, "Mẹ! Tần ca ca , anh ấy thế nào? Anh ấy không có sao chứ?"
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Tần Tấn Dương !!!
Số lần mà hắn ngã bệnh có thể đếm trên đầu ngón tay! Cẩn thận ngẫm lại, tựa hồ ở trong trí nhớ của cô, chỉ có hai ba lần hắn ngã bệnh, hơn nữa chỉ là cảm vặt ho khan, nghỉ một ngày là tốt!
Nhưng hiện tại, hắn lại phải nằm ở trên giường, còn truyền nước biển.
Điều này bảo làm sao mà người ta không thể không lo lắng đây?
Tần phu nhân đi tới bên cạnh Du Ty Kỳ, cúi đầu nhìn con trai của mình. Nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, trong lòng đột nhiên đau đớn. Con trai của mình từ lúc nào liền trở nên tiều tụy như vậy!
"Kỳ Kỳ! Ngày hôm qua thời điểm Chú Quản gọi điện cho mẹ, chú ấy nói với mẹ Tấn Dương chỉ là thân thể suy yếu, tỉnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏe thôi! Cho nên Kỳ Kỳ không phải lo lắng! Biết không?"
Du Ty Kỳ nghe cô nói như vậy, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái.
Ngồi ở trên ghế lớn khác, một đôi tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay to của hắn.
Tần phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nhỏ của Du Ty Kỳ, trấn an nói, "Kỳ Kỳ thật là một đứa bé ngoan! Tấn Dương có một cô em gái tốt giống như con vậy, thật là phúc khí nó!"
Mặc dù hai người không làm được vợ chồng, nhưng đối với thân phận hiện tại như vậy,bà cũng cảm thấy vui vẻ rồi!
Vô luận như thế nào bà vẫn coi Kỳ Kỳ như con gái mình từ trước tới giờ.
Ngược lại, giờ phút này trong lòng Tần phu nhân cũng là bắt đầu lo lắng cho con trai mình. Trước đó Du Ty Kỳ có đối với mình nói qua, Tấn Dương thích một cô gái tên là Đồng Thiên Ái.
Cô bé trước kia là một phụ tá làm ở công ty hắn.
Xét theo tình huống như vậy khiến cho bà không thể không hoài nghi động cơ của cô bé kia.
Dù sao, cái thế giới này còn rất phức tạp.
Vừa lúc đó, Tần Tấn Dương đang ngủ mê lại thấp giọng hô một tiếng"Đồng Thiên Ái". Ngay sau đó, cả người đang nằm trên giường thì chợt bật dậy, một giây kế tiếp lại vô pháp chịu đựng mà hướng về phía sau ngã xuống.
Thân thể lảo đảo ngã trên giường lớn, phát ra một tiếng vang.
"Tấn Dương!"
"Tần ca ca!"
Tần phu nhân cùng với Du Ty Kỳ hoàn toàn bất ngờ nhìn thấy hành động của Tần Tấn Dương, sợ tới mức lên tiếng kinh hô. Vốn trấn định liền biến mất.
Du Ty Kỳ đứng dậy, lại gần bên cạnh hắn, lo lắng hỏi, "Tần ca ca! Anh không sao chớ? Tần ca ca! Anh có sao hay không? Có phải là không thoải mái hay không?"
"Tấn Dương! Không cần hù dọa mẹ!" Tần phu nhân cũng cong người xuống, ân cần hỏi thăm.
Tần Tấn Dương nhíu chặt chân mày, mắt nhắm, không nói một lời.
"Tấn Dương?" Tần phu nhân lại hô một tiếng, cho là hắn đang hôn mê bất tỉnh. Trong lòng bắt đầu lo lắng, vội vàng nghiêng đầu, hướng về phía người làm trông coi bên ngoài phòng hô, "ŧıểυ Lệ! Mau bảo quản gia gọi điện gọi bác sĩ tới đây!"
"Không cần. . . . . . gọi bác sĩ. . . . . ." Đột nhiên, giọng nam rất nhẹ vang lên.
Tần phu nhân vội vàng nghiêng đầu, nhìn về phía con trai của mình, lại thấy hắn nhắm mắt lại, không có mở ra. Chỉ là âm thanh mới vừa rồi, là từ trong miệng của hắn.
"Tần ca ca! Anh đã tỉnh?" Du Ty Kỳ cao hứng hô lên.
Nữ giúp việc trông coi ở bên ngoài phòng đẩy cửa ra, cung kính nói, "Phu nhân! Tôi sẽ đi thông báo cho quản gia ngay bây giờ!" Nói xong, chuẩn bị đóng cửa lại.
"Không cần!" Tần phu nhân lần nữa nghiêng đầu, mỉm cười nói, "Hiện tại không cần!"
"Dạ! Phu nhân!" Nữ giúp việc gật đầu một cái, thối lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Tần Tấn Dương nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cả người không có một chút chút hơi sức nào, ngay cả nhấc tay một cái cũng không được! Tại sao lại như vậy? Như thế nào cơ thể lại không nhúc nhích được.
Cố gắng muốn từ trên giường ngồi dậy, nhưng là phát hiện, mình cư nhiên không dậy nổi.
"Tần ca ca. . . . . . Anh không sao chứ? Anh có khỏe không?"
"Tấn Dương! Có hay không không thoải mái? Nếu là nơi nào không thoải mái, mẹ gọi bác sĩ tới xem một chút!"
". . . . . ."
Bên tai không ngừng vọng về âm thanh của mẹ hắn cùng Du Ty Kỳ, nhưng hắn không muốn mở mắt .
Vừa nghĩ tới mình còn không tìm được Đồng Thiên Ái, thậm chí cũng không biết cô đi nơi nào. Nhất thời vừa áo não vừa lo lắng, lòng buồn bực không nói được, hận không ra được sức đánh chính mình.
Cô sẽ đi nơi nào. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . . Em đang ở đâu. . . . . .
"Đồng Thiên Ái?" Du Ty Kỳ tò mò nhớ tới, trợn to hai mắt, "Tần ca ca! Đồng ŧıểυ thư không phải ở Đài Bắc sao? Anh nhớ cô ấy sao? Em đi điện thoại để cô ấy bay tới Anh quốc nha?"
Trong lòng Tần phu nhân đối với cô bé này càng thêm tò mò, cũng là nhàn nhạt trấn an "Tấn Dương! Hay là bảo cô bé kia tới Anh quốc đi? Mẹ cũng muốn quen biết một chút?"
Đúng vậy! Thật sự là bà muốn tìm hiểu một chút về Đồng Thiên Ái!
Đến tột cùng là cô gái như thế nào, lại có thể để làm cho con trai của mình si tình như vậy. Thậm chí trong lúc ngủ mê cũng kêu tên của cô bé này, ở thời khắc thứ nhất tỉnh lại cũng hỏi cô ở nơi nào.
Tần Tấn Dương nghe được bọn họ nói như vậy, lập tức hiểu bọn họ hoàn toàn không biết tình huống lúc đó.
Cố hết sức lắc đầu một cái, cũng là nản lòng thoái chí.
Nhưng hắn không thể cứ buông tha như vậy. Có lẽ Thiên Ái đang ở Anh quốc, không có rời đi. Vẫn còn ở nơi nào đó chờ hắn, mong đợi hắn tìm được cô!
"Ngày hôm qua cô ấy đã đến nước Anh!" Hắn có chút nổi giận nói.
Một giây kế tiếp đem đôi tay nắm thành quả đấm, kiên quyết nói, "Tra thử tất cả Hotel ở Luân Đôn, có hay không có một cô gái tên là Đồng Thiên Ái vào ở!"