Cửa thư phòng được người nhẹ nhàng gõ hai cái, quản gia đứng ở ngoài cửa, cung kính nói, "Lão gia!"
"Vào đi!" Âm thanh thâm trầm của Tần Nhân Tông vang lên.
Quản gia nhận được đồng ý, lúc này mới đi vào trong gian phòng.
Bên trong thư phòng, Tần Nhân Tông ngồi ở trên ghế lớn mà bên cạnh hắn, là tâm phúc của hắn, Chú Quản.
Quản gia cẩn thận mà đi đến trước bàn làm việc, cúi người chào một cái, báo cáo, "Lão gia! Bên ngoài có một cô gái nói muốn gặp thiếu gia!"
"Nhĩ lão hồ đồ sao? Tấn Dương ở Đài Loan! Trước kia từng chọc phải cục nợ gì sao? Đem cô bé kia đuổi đi! Không chịu đi, thì cho một khoản tiền!" Nét mặt già nua Tần Nhân Tông trầm xuống, lớn tiếng quát.
Quản gia có chút quẫn, cũng là gật đầu, "Dạ! Là ta già nên hồ đồ rồi!" Xoay người đi vài bước, lại có điểm không yên tâm, "Lão gia! Nhưng vị ŧıểυ thư kia nói lưu loát Trung văn, hơn nữa. . . . . ."
"Hơn nữa cái gì?" Tần Nhân Tông hỏi.
Quản gia vội vàng đứng thẳng, bẩm báo nói, "Hơn nữa, vị ŧıểυ thư kia nói chỉ cần thiếu gia nghe được tên của cô, thiếu gia nhất định sẽ đi ra gặp !"
"A?" Tần Nhân Tông có chút ngạc nhiên, trong lòng nghĩ tới tất cả khả năng.
Chú Quản đột nhiên cúi người, ở bên cạnh hắn nhỏ giọng nói, "Lần trước thời điểm thiếu gia ngồi trên xe, dường như cùng Kỳ Kỳ ŧıểυ thư tranh chấp qua! ŧıểυ thư còn hỏi thiếu gia có thể hay không cưới cô bé kia!"
"Ta nghĩ, có lẽ là cô bé này đi theo thiếu gia tới nước Anh!"
Tần Nhân Tông gật đầu một cái, trong lòng đối với cái nữ hài tử khiến Tần Tấn Dương thần hồn điên đảo cảm thấy tò mò. Ngẩng đầu lên, trầm giọng nói, "Mang cô đi vào gặp ta!"
"Dạ! Lão gia!" Quản gia ứng tiếng, thối lui ra khỏi thư phòng.
Bên ngoài biệt thự, Đồng Thiên Ái vẫn như cũ kiên nhẫn chờ đợi. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô chợt có chút phiền lòng .
Rốt cuộc, cửa nhỏ được người mở ra.
Người mặc tây trang đeo nơ là quản gia xuất hiện ở bên trong cửa, hướng về phía cô trầm giọng nói, "ŧıểυ thư! Mời đi theo tôi!"
Đồng Thiên Ái nâng lên khuôn mặt tươi cười, trong lòng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi theo phía sau hắn, vừa cảm kích nói, "Cám ơn chú! Thật là thật cám ơn chú!"
Bước nhỏ theo sát sau lưng quản nhà, theo hắn đi qua một bể phun nước dài.
Những thứ kia dâng lên nhũ bạch sắc sáng bóng, hơi nước tràn ngập ra.
Không biết vì sao , Đồng Thiên Ái nhìn về bốn phía xa xỉ. Đầu óc cũng là đang suy nghĩ, Tần Tấn Dương khi còn bé chính là sống ở trong hoàn cảnh như vậy sao?
Nghĩ như thế, bất tri bất giác đã đi vào đại sảnh.
Dưới sự hướng dẫn của quản gia, lên lầu hai.
Đồng Thiên Ái có chút không hiểu, cũng là nghi ngờ nhìn người nam nhân phía trước. Tại sao mang cô tới nơi này? Không phải nói muốn đi gặp Tần Tấn Dương sao? Còn là, Tần Tấn Dương đang ở trên lầu?
Quản gia gõ cửa, sau đó đem cửa thư phòng khẽ mở ra, xoay người nói, "ŧıểυ thư! Vào đi thôi!"
"Dạ? . . . . . . Dạ. . . . . . Cám ơn. . . . . ." Đồng Thiên Ái lễ phép mỉm cười, tay nắm chặt tay nắm cửa, lấy dũng khí, nở nụ cười rực rở, nghĩ đến một giây kế tiếp sẽ nhìn thấy hắn.
Đồng Thiên Ái đi vào thư phòng, cửa phòng được quản gia đóng lại.
Cô nghiêng đầu nhìn quanh gian phòng lớn, có chút chần chờ đi về phía trước hai bước. Chợt nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về bên trái. Tầm mắt chống lại người đang ngồi ngay thẳng trên ghế lớn, trong lòng chợt căng thẳng.
Ông ấy. . . . . . Là ai? . . . . . .
Ánh mắt Tần Nhân Tông xem kỹ, sắc bén đem cô bé trước mắt khóa lại. Muốn từ trên người cô tìm ra dấu vết, đến tột cùng là có mị lực như thế nào!
"Cô tên là gì!" Hắn cuối cùng mở miệng.
"Cháu tên là Đồng Thiên Ái!" Cô đàng hoàng trả lời.
Đồng Thiên Ái trở nên câu nệ , hai chân cũng ở chung một chỗ, đứng tại chỗ. Liếc thấy người đang ngồi trên ghế, cảm thấy có chút nhìn quen mắt. Cũng là nhớ không nổi đã gặp qua ở nơi nào, nhưng có thể xác định một chút, mình nhất định gặp qua gương mặt này.
Lại đem tầm mắt thu hồi, dừng ở trên người lão giả.
Chỉ là đối mặt hắn như vậy, cũng có thể cảm thấy áp lực. Mà ngũ quan lão nhân gia nhìn rất lạnh, khí thế mãnh liệt, trong khoảnh khắc, làm cho mình giật mình, lão nhân trước mắt, lại có mấy phần tương tự Tần Tấn Dương!
Không phải chứ? Ông ta đến tột cùng là ai?
Tần Tấn Dương đâu? Hắn đi nơi nào?
Trường hợp bây giờ, coi là cái gì?
Tất cả trở nên rối rắm, bởi vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp, nội tâm thấp thỏm lo âu.
Tần Nhân Tông nheo mắt lại, vừa trầm giọng nói, "Đồng Thiên Ái? Cô là từ Đài Loan tới?"
Ông ấy làm sao biết cô từ Đài Loan tới? Ông ấy đến tột cùng là ai? Khi ánh mắt sắc bén của ông nhìn soi mói, cảm thấy mình dường như là bị ông xem như đang xem vật phẩm, cả người không được tự nhiên.
"Phải . . . . ." Đồng Thiên Ái nuốt một ngụm nước bọt, cũng là có chút tối nghĩa trả lời.
Tần Nhân Tông gật đầu một cái, nói, "Cô biết Tấn Dương cùng Kỳ Kỳ là có hôn ước sao?"
"Biết!" Cô vừa thẳng thắn trả lời.
Tần Nhân Tông có chút thích tính thẳng thắn của cô, tiếp tục trầm giọng hỏi, "Như vậy cô tại sao còn phải tới Anh quốc? Cô làm như vậy là vì cái gì? Cô là cô gái thông minh nên chắc có mưu đồ riêng, nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền?"
Bao nhiêu tiền? Ông ấy cư nhiên hỏi cô muốn bao nhiêu tiền?
Đồng Thiên Ái sửng sốt một chút, cũng là buồn buồn nói, "Tại sao lại nói như vậy!"
"Đàn ông, bên ngoài vui đùa một chút là chuyện rất bình thường! Nhưng là phụ nữ thì phải hiểu đúng mực! Mình phải hiểu thân phận của mình, đừng tưởng rằng leo lên, là có thể lấy được tất cả!"
"Tôi nói như vậy cô hiểu không?"
Trong lời nói Tần Nhân Tông, tràn đầy khinh thường, mà thái độ của ông tất cả đều là châm chọc.
Ông ta đã đem cô nhận định giống người phụ nữ tục tằng kia muốn quyền quý mà mê hoặc Tần Tấn Dương không buông tay. Trong lòng suy nghĩ muốn Tần Tấn Dương cùng Du Ty Kỳ kết hôn, càng thêm chỉ trích hà khắc.
Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên, ánh mắt trấn định nhìn ông , khẳng định nói, "Ông là gia gia của Tần Tấn Dương!"
Trong lòng không phải là không có hoài nghi, bởi vì lúc trước Quan Nghị đối với cô nói gia gia Tấn Dương bệnh nặng, như vậy người hiện tại xuất hiện ở trước mặt cô rốt cuộc là ai?
Lão gia trước mắt cho cô cảm giác bá đa͙σ cuồng vọng, tính tình Tần Tấn Dương cực kỳ giống ông ta!