"Đồng Thiên Ái. . . . . . Cô. . . . . . Không có sao chứ? . . . . . ." Quan Nghị vừa mới chuyển qua thân, liền nhìn thấy người phía sau sắc mặt trắng bệch, không nhịn được lo lắng hỏi.
Tình huống mới vừa rồi , cũng may mắn Đồng Thiên Ái có thể bình tỉnh nến đau lòng lấy đại cuộc làm trọng.
Bằng không, Du Đại ŧıểυ Thư đoán chừng sẽ đại náo Tần thị. Cứ như vậy thật đúng là sẽ có chuyện lớn!
Nhưng dáng vẻ bây giờ Đồng Thiên Ái, ngược lại có chút làm cho người ta sốt ruột. Sắc mặt khó coi như vậy, cặp mắt trống trơn , không có tinh thần, thực sự chỉ có thể dung từ "Thất hồn lạc phách" bốn chữ này để hình dung.
Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, ánh mắt như cũ không có tiêu cự, đối mặt với hắn, "Sao? . . . . . . Quan thư ký. . . . . . Tôi không sao. . . . . ."
Đúng là không có sao a. . . . . . Chỉ là có chút đau lòng. . . . . .
Đau lòng. . . . . . Nên coi như là không có sao. . . . .
Quan Nghị chợt bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là cô phần này tỉnh táo cũng không phải bởi vì lấy đại cục làm trọng, mà bởi vì là một nguyên nhân khác. Nguyên nhân này, có thể giải thích là "Ghen tỵ"?
Cũng không chỉ là ghen tỵ đơn thuần, hơn nữa tựa hồ còn xen lẫn một thứ gì đó. . . . . .
"Bằng không, hôm nay cô đi về sớm nghỉ ngơi đi?" Quan Nghị suy tư, nhìn mặt của cô trắng bệch, tốt bụng nói.
Đồng Thiên Ái buồn buồn gật đầu một cái, "Cám ơn quan thư ký! Vậy tôi đi trước!"
Đúng là không ở nổi nữa…Không khí nơi này…Làm cho cô cảm thấy quá mức buồn bực rồi…
Chân sải bước, hướng về phía Quan Nghị cảm kích mỉm cười. Sau đó hướng thang máy từ từ đi tới, máy móc bấm thang, đi vào trong thang máy.
Trong phòng làm việc của Tổng tài, Tần Tấn Dương nghe được thanh âm đóng cửa, không đếm xỉa đến Du Ty Kỳ, nóng nảy mà đi đến trước bàn làm việc, có chút chán chường ngồi xuống, đưa tay xoa mi tâm.
Hắn rốt cuộc đang làm gì? Bọn họ đến tột cùng tại sao lại như vậy?
Nhưng là cô …? Tại sao như vậy…
Du Ty Kỳ nhìn đến hắn ngồi ở trên ghế, bộ dạng có chút mệt mỏi.Lòng tốt nổi lên, bước đến sau lưng hắn, đưa tay nhẹ nhàng xoa bớp vai hắn.
"Tần ca ca! Anh biết không? Khi còn ở Anh quốc, em mỗi ngày đều có cố gắng học tập ! Tần gia gia nói, như vậy mới có thể trở thành một người vợ xứng đáng với Tần ca ca!"
"Cho nên, Kỳ Kỳ vẫn rất cố gắng!"
"Mẹ cũng nói với Kỳ Kỳ rồi, không thể giống con nít nữa, như vậy Tần ca ca sẽ không thích ! Em về sau nhất định sẽ thai đổi! Không đúng! Không phải về sau! Bắt đầu từ bây giờ em liền sẽ thai đổi!"
Du Ty Kỳ nói thầm lẩm bẩm, cái miệng nhỏ nhắn không có ngừng.
Chợt, có chút mong đợi hỏi, "Tần ca ca… Lần này em tới Đài Loan… Anh sẽ cùng Kỳ Kỳ cùng nhau trở về Anh quốc sao. . . . . ."
". . . . . ." Tần Tấn Dương nhắm hai mắt lại, không nói gì.
"Đing ——" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Đồng Thiên Ái nhưng không có ngẩng đầu lên, đứng ở trong thang máy chậm chạp không có đi ra. Cửa thang máy ở sau vài giây tự động đóng lại, rồi lần nữa mở ra.
Thế này cô mới ý thức được mình mất hồn, đưa tay vuốt mặt.
Trong đại sảnh, nam nam nữ nữ nhân viên đi qua. Mà bọn họ khe khẽ tiếng nghị luận, tuy vậy âm lượng không phải là nhỏ.
"Ai? Nhìn! Cô ấy xuống kia! Làm sao cô lại đoán chuẩn như vậy a! Cô mới vừa nói cô ấy một lát sau đó , không nghĩ tới cô ấy thực sự đã đi xuống ! Có phải hay không có nội chiến!" Một nữ nhân viên tò mò hỏi.
bên cạnh vội vàng trả lời, "Tôi thế nào không biết a! Bởi vì cô ta là tình nhân! Tình nhân không xuống, chẳng lẽ dám ở trên đó sao!"
"Không phải nói Đồng Thiên Ái là người có khả năng trở thành vợ của Tần tổng nhất sao?" Nữ nhân viên thích buông chuyện ở một bên chen miệng.
Nữ nhân viên liếc mắt nhìn Đồng Thiên Ái, khinh thường nói, "Vừa lấy được tin tức! Các ngươi biết không? Tần tổng đẹp trai anh tuấn của chúng ta nhưng thật ra là có vị hôn thê rồi!"
"Hơn nữa, vị kia vị hôn thê, đã tới! Nghe nói là từ Anh quốc tới !"
"A ——"
Một đám Nữ nhân viên vây lại, giật mình há to miệng, một bộ không dám tin.
Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt toàn bộ dời đi, tập trung ở trên người Đồng Thiên Ái. Giống như muốn từ trên người cô, nhìn ra chút dấu vết, nhưng là cô cúi đầu, không nói một lời rời khỏi công ty.
Mùa đông,gió lành lạnh, không ngừng thôi vào mặt cô.
Đồng Thiên Ái theo phản xạ co người lại, sau đó lại buông lỏng ra. Nắm chặt tay, nhìn tư thế cô có chút cô đơn, những thứ kia rét lạnh, gió xuyên thấu qua khe hở, đem lạnh lẽo thấm vào tới trong lòng.
Trước kia, bên cạnh chắc chắn sẽ có người vươn tay, cầm thật chặt tay cô.
Hiện tại đây? Cô chỉ có một minh không phải sao?
"Thiên Ái!" Chợt, bên cạnh có người vỗ vỗ bả vai của cô.
Đồng Thiên Ái vội vàng quay đầu, muốn biết là ai đang gọi cô. Vốn là tròng mắt nở rộ tia sáng, nhưng bởi vì nhìn thấy người tới, nháy mắt, trở nên ảm đạm không ánh sáng.
"Giang Húc học trưởng. . . . . ." Cúi đầu, vô cùng nhẹ hô một tiếng.
"Uhm" Giang Húc nghe cô hữu khí vô lực nỉ non, cảm thấy cô có cái đó không ổn, "Thế nào? ŧıểυ học muội đáng yêu của anh, người nào chọc giận em không vui đây? Nói cho học trưởng, học trưởng tới thay em đi trả thù!"
Hôm nay vừa đúng có chuyện tới Tần thị nói chuyện một chút về trước hạng mục không chưa có thỏa đang, không nghĩ tới vừa tới nơi, đã nhìn thấy Đồng Thiên Ái. Cô cho anh cảm giác giống như là một luồng cô hồn dã quỷ.
Đồng Thiên Ái buồn buồn nói, "Không có sao! Không có gì không vui! Cám ơn học trưởng!"
". . . . . ." Giang Húc vô cùng bất đắc dĩ nhìn cô, một trăm phần trăm là không tin tưởng.
Loại giọng điệu này, loại dáng vẻ này, loại vẻ mặt này, làm sao có thể sẽ không có chuyện gì? Chỉ cần là người tinh mắt, cũng sẽ biết cô nhất định gặp được chuyện gì đó không vui.
Không muốn nói sao? Như vậy. . . . . .
Giang Húc đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, thân thiết nói, "ŧıểυ học muội! Học trưởng rất lâu không có đi về thăm trường! Nếu không. . . . . . Hôm nay học muội bồi học trưởng đi đi dạo một chút được không. . . . . ."
" Thăm trường?" Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên, có chút khốn đốn nhìn hắn, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của hắn, thờ ơ gật đầu một cái.
Đi đâu cũng được… Không có anh ở đây. … Đi nơi nào cũng như nhau thôi .