Thang máy chuyên dụng chạy xuống lầu 1, Tần Tấn Dương cùng Quang Nghị đều vội vàng tìm kiếm trong đại sảnh của cao ốc
“Chúng ta chia nhau tìm! Nhớ liên lạc điện thoại! Không tìm được thì cũng không càn gọi điện, sau 3h tập trung ở đây, nếu bất đắc dĩ, có thể liên hệ với cảnh sát cũng được” Tần Tấn Dương nhíu mày, trấn định nói
Cái con người bám như khỉ đó, tại sao cứ đến Đài Loan là phải gặp chuyện chứ!
Quang Nghị gật đầu, còn bày ra bộ dáng cười đùa, cũng trấn tĩnh nói: “Được! Liền theo như lời cậu nói! ĐI!”
Hai người lập tức đi lấy xe, hùng hủng hổ hổ ra khỏi Cao ốc, thân thể hướng bên phải liền rẽ vào nhà gửi xe. Bọn họ căn bản cũng không chú ý đến thân ảnh màu hồng nhạt đang đứng ngoài cao ốc
Du Tư Kỳ đưa lưng về phía họ, có chút nhàm chán nhìn bên kia đường, thì thầm trong miệng: “Sao lại lâu vậy! Tần ca ca thế nào mà vẫn chưa về!”
Vừa nói vừa xoay người, hướng mặt ra hướng khác tiếp tục oán
Chính vào lúc này (nghe như truyện trinh thám ấy), Tần Tấn Dương cùng Quang Nghị biến mất nơi khúc quanh của cao ốc
Du Tư Kỳ cong người xuống, đấm chân của mình, cảm giác đau nhức vô lực. Gương mặt mềm mãi, có chút muốn khóc, lại chịu đựng không phát tác” Thật là đau a! Tần ca ca!”
Còn phải đợi bao lâu nữa, cô vừa mệt lại vừa khát…
Tần Tấn Dương cùng Quang Nghị chia ra hai xe, hoàn toàn không có chút đầu mối tìm người trên đường phố Đài Bắc, rốt cuộc thì phải đi nơi nào tìm cô…
“Quang Nghị! Gọi điện cho các khách sạn, hỏi xem có du khách nào tên Du Tư Kỳ ở đó không!” Tay Tần Tấn Dương cầm lái, cặp mắt nhìn chăm chú về phía trước, hướng về phía ống nghe nói
Quang Nghị nhanh chóng trả lời: “Được! Đã biết!”
Cắt liên lạc, Tần Tấn Dương có chút phiền não nắm chặt tay lái. Chợt đạp chân ga, giống như một trận gió, chiếc benz nhanh chóng hướng về phía trước
Lại qua nửa giờ
Đầu nghe bên kia vang lên tiếng “Ục, ục” anh đưa tay đè xuống
Thanh âm Quang Nghị có chút hỗn loạn vang lên: “Tấn Dương! Tôi đã cho người điều tra! Tất cả khách sạn cao cấp của Đài Bắc, không có ghi chép ai tên Kỳ Kỳ cả!”
“Đáng chết! Cái người đó rốt cuộc bám nơi khe nào chứ!” Lúc này, Tần Tấn Dương nóng nảy gầm nhẹ
Nguyên bản là tâm tình phiền não, trong lòng còn lo lắng về Đồng Thiên Ái, không nghĩ tới bây giờ lại tìm tới tìm lui không ra hướng đi của Du Tư Kỳ. Chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?
Tự nói với bản thân phải tỉnh táo, hít một hơi thật sâu: “Tìm thêm! Bất kể tìm được hay không, ba giờ về công ty!”
“Biết!” Âm thanh Quang Nghị mau lẹ truyền tới
Cao ốc Tần thị
Đồng Thiên Ái ngồi ở phòng làm việc nhỏ, ngơ ngác nhìn chẳm chằm hình ảnh trên máy vi tính. Ngón tay tùy ý gõ hai cái, lại phát hiện bản thân không biết phải làm những gì
Cô nên làm chút chuyện gì đó, như vậy mới có thể có chút động lực
Ít nhất, không thể cứ ngẩn người như vậy
Nếu cứ ngẩn người như vậy, cô sẽ nổi điên mất!
Từ trên ghế đứng dậy, quyết định đem toàn bộ văn kiện tháng này sửa sang lại một lần. Đi tới trước tủ bát, đưa tay mở cửa tủ, lấy ra một phần văn kiện, đem chúng ôm vào trong lòng
“Đế ý một chút, để ý! Đem mấy ngành xem lại một chút! Đúng!” Đồng Thiên Ái đọc niệm chú
Chỉ có để bản thân trở nên bận rộn, cô mới có thể không suy nghĩ nữa, mới có thể khắc chế bản thân. Tại sao muốn nhớ anh, sao trong đầu toàn là hình ảnh của anh, khiến bản thân không trấn tĩnh được
Đứng trước tủ bát, trong đầu đột nhiên hiện lên hbooj dáng có chút lãnh đạm của anh lúc nãy
Đây là chuyện chưa từng có, anh ấy đối với mình, bất kể là vì khế ước, cũng là chân thành đối đãi. Anh đối với cô, đều nóng bỏng như va yaj
Nhưng mới vừa rồi, anh lại lạnh lùng như vậy
Sợ… Đúng vậy… Khiến bản thân thấy sợ hãi cùng xa lạ…
Chẳng lẽ đây mới là diện mạo thật của anh? Đúng hơn là nói, thật ra bản thân cô cũng chưa từng hiểu rõ anh. Đúng vậy! Từ đầu đến cuối đều là anh nắm lẫy dẫn đi, anh muốn cô làm gì, cô liền làm cái đó.
Cho dù trong miệng có ý phản kháng. Nhưng hành động của cô, đều phụ thuộc vào anh, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh
Trong giây lát, hai chữ “Con rối” phóng đại hiện lên
Mặc dù biết không nên dùng hai chữ này hình dung bản thân, quá khắc nghiệt! Nhưng bây giờ, cô bị giam cẩm trong thế giới của anh, như vậy, bản thân cùng “Con rối” thật sự giống nhau
Kỳ thực tập như thế nào? Tìm được soa bình như thế nào?
Thật ra thì đến giờ, cô ở lại bên cạnh anh, chỉ là can tâm tình nguyện…
Coi như trong miệng luôn nói: “Ghét anh, khinh thường anh”, nhưng đối mặt với anh lại làm nũng cùng lấy lòng, đối mặt với sự dịu dàng thâm tình trong mắt anh, lại vui vẻ chịu đựng
Nghĩ tới đây, bản thân cảm thấy có chút kinh khủng
Đang cầm một đống lớn văn kiện, xoay người, thân thể không nhịn được dựa vào tủ bát. Tay run lên, mấy tầng văn kiện “bá lạp lạp” rơi xuống sàn nhà
Vội vàng ngồi xổm xuống, muốn nhặt những văn kiện kia. Chứ như vậy, văn kiện vốn ở trong ngực lại “Bá lạp lạp” rơi xuống, âm thanh nặng nề, giống như bản nhạc buồn vậy
Đồng Thiên Ái hốt hoảng đưa tay nhặt lên mấy văn kiện, loạn xạ nhét vào trong ngực. Trong miệng còn thỉnh thoảng trách mình: “Đồng Thiên Ái! Ngươi đúng là đần! Có chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong!”
Nhưng là mấy lần, rồi cũng mấy lần rơi ra
Giống như tình cảm, càng nóng lòng, càng khẩn trương, càng muốn bắt được, thì càng không thể có được nó! Tại sao có thể như vậy! Tại sao như vậy!
Chán chường ngồi té trên mặt đất, cũng không cố kỵ sàn nhạ lạnh như băng cùng bụi bậm. Đôi tay che mặt, văn kiện rơi đầy đất
Khi nào thì chuyện này bắt đầu, cô đối với anh, không chỉ là thích…
Khi nào thì chuyển biến, cô đối với anh, từ thích chuyển thành yêu…
Không chỉ đơn thuẩn là sợ anh rời đi, sợ hơn nữa là anh không để ý đến cô